Trùng Nhiên

Chương 464: Trùng phùng chuột hamster. (1)

Du Hiểu còn đang ở trạng thái ngạc nhiên, không trả lời Trình Nhiên.

Trình Nhiên hỏi lại: “ Mày không sao chứ? “

Du Hiểu xoa xoa ngực, hơi nhăn nhó: “ Không sao.”

Trình Nhiên nhìn năm người kia, cảm thấy nam tử đứng giữa rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra là ai, mà là ai cũng không quan tâm: “ Không xin lỗi một câu à?”

Bốn tên vệ sĩ nhìn thấy người lên tiếng chỉ là một thiếu niên non choẹt, đưa mắt nhìn nhau, miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo rõ ràng. Nam tử ở giữa bấy giờ mới chịu thu ánh mắt từ phía pháo hoa lại, có vẻ nghe thấy tiếng Trình Nhiên hỏi rồi, nhưng không thèm trả lời, tựa hồ tới cái nơi lạc hậu nhỏ bé này, không cần để ý tới mèo kêu chó sủa, nghiêng đầu cho vệ sĩ, chuẩn bị rời đi, tránh phiền hà không đáng có.

Người vùng ngoài bắt nạt người bản địa, làm gì có chuyện ấy được, Lưu Phân đi tới tức giận quát: “ Mấy người làm sao thế hả, bọn chúng là trẻ con thôi mà, sao lại đẩy nó như thế, chẳng may ngã xuống bị người khác giẫm đạp lên thì sao?”

Mặc dù hắn nhận ra đám người này không tầm thường, nhưng bên cạnh là con trai tổng giám đốc Trình. Huống hồ bất kể thân phận, Lưu Phân thấy trên địa bàn của mình, có thể vỗ ngực nói sợ gì ai, ở đất khách quê người như Thành Đô, bọn họ còn kéo đổ Lôi Vĩ mà.

Mãnh long không áp địa đầu xà, huống hồ bọn họ cũng là mãnh long.

Với lại vừa rồi nếu không phải có hắn, Trình Nhiên và Du Hiểu ngã là cái chắc, chỉ là một đứa bé thôi mà, gây nguy hiểm gì được chứ mà ra tay dã man như thế, lỡ tay đã đành, một câu xin lỗi cũng không nói à?

Đúng lúc Lưu Phân định đi tới lý luận, tên vệ sĩ đi sau cùng quay lại, nhìn Lưu Phân ăn mặc sạch sẽ nhưng rất bình thường, từ xa chỉ tay vào mặt: “ Cảnh cáo, đừng có tới gần, nếu không hậu quả tự chịu, có những người mà các người không đụng vào được đâu, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”

Lưu Phân nóng máu vẫn bước tới, nhưng Dương Hạ lý trí kéo tay hắn, nói nhỏ: “ Chú Lưu, bọn họ có tới bốn người.”

Bốn tên đó vóc dáng không có gì nổi bật, nhưng nhìn thần sắc rõ ràng không vài người bình thường, bọn họ tuy đông nhưng xảy ra va chạm sẽ thiệt thòi.

Vệ sĩ đó đứng lại một lúc, xác nhận Lưu Phân không đi theo mới xoay người, mang vài vẻ ngạo mạn đuổi theo "ông chủ".

Chuyện tuy không có gì, nhưng hứng thù của mọi người mất hết rồi, quay trở về.

Du Hiểu nói với Trình Nhiên: “ Bọn họ chắc là từ Hong Kong tới, vừa nãy tao có nghe thấy người ở giữa nói, cái gì mà gọi một người mẫu tới khách sạn Phúc Tinh ... Vì câu này mà tao quay sang, nên không đứng vững .”

Còn những người khác vẫn đang bàn tán về thân phận của người kia, vì thế trận này đúng là chỉ mới thấy trên phim thôi, giờ diễn ra sống động trước mắt, xung kích không nhỏ.

“ Bây giờ Sơn Hải mình nổi tiếng lắm, người ngoài tới du lịch rất nhiều, có vài nhân vật lớn cũng không có gì lạ.”

“ Nếu không nhìn thấy mà nghe Du Hiểu kể lại, tao chưa chắc đã tin.”

“ Trương Hâm bị Du Hiểu kéo đứt đứt hai cái cúc, đám người đó cũng thật thô bạo, đỡ người ta một cái không phải xong sao, loại người như thế, sớm muộn cũng gặp họa.”

“ Thật mất hứng.”

Cùng lúc đó, Trình Nhiên nhận được tin nhắn của Tần Tây Trăn :" Mai gặp nhau, chỗ cũ."

Tần Tây Trăn bây giờ nói chuyện ngày một ngắn gọn rồi, cái gọi là "chỗ cũ" thì hẳn là cái phòng luyện đàn ở Tích Thủy Nham, đó từng là cơ sở bí mật của bọn họ chuẩn bị cho cuộc chiến lễ hội âm nhạc.

Nay thân phận của Tần Tây Trăn khác trước lắm rồi, nhờ có cô mà học viện Xuyên Âm Sơn Hải cũng nước lên theo thuyền, thành thánh địa của thanh thiếu niên, nhân số tuyển sinh năm vừa qua tăng vọt. Rất nhiều người không ngại vạn dặm xa xôi đưa con mình tới học, đó chính là hiệu ứng minh tinh ở thời đại tương đối lạc hậu này. Sự thành công của Tần Tây Trăn thậm chí còn kiến Xuyên Âm Thành Đô cũng phải thấy áp lực.

Bình tâm mà luận, trước Tần Tây Trăn, Xuyên Âm cũng rất chói lọi, bản thân sản sinh ra nhiều danh nhân địa vị cao trong giới âm nhạc. Thế nhưng địa vị trong giới âm nhạc không có nghĩa là địa vị trong giới âm nhạc lưu hành, ảnh hưởng xã hội không lớn.

Đặc biệt Tần Tây Trăn đánh một trận mà thành danh, càng khiến cho các gia đình mong con cái thành rồng thành phượng nhìn thấy cơ hội lớn. Xuyên Âm Sơn Hải chẳng những thu hút được thêm nhiều học sinh, ngay cả du khách cũng tìm tới đây chụp ảnh, hỏi người đương địa, "đây có phải là trường của Tần Tây Trăn không?", điều ấy khiến bưu điện ngoài trường học làm dịch vụ gửi bưu thiếp làm ăn rất thịnh vượng, ai cũng muốn dùng bưu thiếp đóng dấu "Bưu điện Xuyên Âm Sơn Hải" chứng minh mình đã tới đây.

Nay trong tỉnh cũng hô khẩu hiệu tăng cường phát triển văn hóa, nâng đỡ âm nhạc thịnh hành, sự xuất hiện của Tần Tây Trăn tạo thành sự đột phá. Sở giáo dục tỉnh một năm tới học viện Xuyên Âm Sơn Hải khảo sát hai lần, hiệu trưởng dã tâm bừng bừng, muốn làm lớn, một mặt chuẩn bị xây dựng viện nghiên cứu di sản văn hóa phi vật thể, một mặt thành lập trung tâm bồi dưỡng phát triển nghệ thuật, nghe nói là muốn tranh thủ nâng cấp trường, bồi dưỡng cả thạc sĩ âm nhạc. Điều này có nghĩa là trường từ việc chỉ có thể cấp bằng cao đẳng, nay có thể cấp bằng đại học rồi.

Trình Nhiên nhận được tin nhắn của Tần Tây Trăn, đang trên đường đi lại nhận được điện thoại của cô.

“ Cậu từ nhà tới phải không, trên đường có siêu thị lớn, cậu cũng biết đấy, tôi không tiện xuất đầu lộ diện, mua cho tôi vài thứ ...”

Ở Sơn Hải cái loại hình kinh doanh kiểu siêu thị vẫn còn hiếm hoi lắm, chỉ có thưa thớt vài cái thôi, dù đang là Tết nhưng vẫn mở cửa kinh doanh. Giúp mua hộ thì không có vấn đề gì, vì Tần Tây Trăn lúc này đúng là quá nổi tiếng rồi, đặc biệt là ở Sơn Hải, tới giờ khắp đường lớn ngõ nhỏ còn dán ảnh quảng cáo Bách niên nhuận phát chưa bóc đi, nhiều người Sơn Hải vì cô mà vinh dự, coi cô là tấm danh thiếp để tuyên truyền với bên ngoài.

Thế nhưng trong danh sách còn có cả băng vệ sinh là sao chứ?

Hơn nữa Tần Tây Trăn lúc bảo Trình Nhiên mua hộ còn thản nhiên như không, ngữ khí chẳng có tí dao động nào, cơ mà Trình Nhiên nghe thì có.

Khi tới chỗ thanh toán Trình Nhiên có chút xấu hổ, song vẫn che giấu được, nhìn bề ngoài không thấy gì, kết quả là khi xách tíu ra ngoài cửa siêu thị thì gập cô út Trình Hà và bạn.

“ Trình Nhiên, cháu làm gì ở đây vậy?”

Thế giới này là vậy, duy tâm chủ nghĩa mà nói là rất nhỏ, ta mãi mãi không biết gặp phải người quen nào ở sau ngã rẽ.

“ Cháu mua ít đồ ạ. “ Trình Nhiên giơ túi lên:

Trình Hà cũng tay xách túi quần áo, chắc là ở trung tâm thương mại gần đây đi ra, thoải mái nói: “ Mua gì nhiều thế, cho cô xem nào.”

Sau đó Trình Hà hết sức tự nhiên kéo túi của Trình Nhiên ghé mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn cháu mình, cái nụ cười sao mà rờn rợn.

“ Trên đường đi, một bạn học nữ của cháu nhờ mua giúp. “ Trình Nhiên lúng túng giải thích:

Thế là khiến đám bạn của Trình Hà trêu ghẹo suy đoán, hỏi có phải là bạn gái hay không, còn khen y chu đáo, biết chăm sóc, mắng mỏ chồng mình tới giờ vợ nhờ chuyện này thôi mà cũng ngại không làm. Bị một đám phụ nữ có chồng có con ăn nói hết sức bạo dạn làm thanh niên độc thân Trình Nhiên xấu hổ không thôi.

Không biết sau này chuyện lan truyền đi thì y ăn nói ra sao.

Suốt cả dọc đường đau đầu xách túi tới con dốc Tích Thủy Nham, từ xa xa nhìn thấy có người ngồi ở con kè đá, quần jean xanh ngọc, áo phao khoác ngoài, cổ quấn khăn caro, đầu đội mũ đội bóng chày NY, không nhìn rõ mặt, Trình Nhiên vẫn có thể nhận ra Tần Tây Trăn.

Cô nhìn thấy Trình Nhiên đi lên kè đá vẫy ngồi đó vẫy vẫy tay, ánh mắt chứa đầy nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận