Trùng Nhiên

Chương 345: Tin đồn.

Ở lớp số 5 chuyện về mối quan hệ giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đã có đáp an nên lắng xuống, nhưng trong đội ngũ tham gia thi khoa kỹ sau khi nghe người khác thuật lại chuyện này rất để bụng.

Có người bất mãn với Khương Hồng Thược, nói riêng với nhau :" Chúng ta là một đội, trong đội có tranh luận, có chia rẽ là chuyện thường, vị trí mỗi người ngang nhau, chẳng ai cao hơn ai, cô ấy đi trao đổi với người ngoài là sao? À, cho rằng ghê gớm à, cả đội không bằng hai người họ? Còn thằng Trình Nhiên đó là thứ vớ vẩn gì?"

Giọng điệu không chút khách khí đó có vẻ như cố tình truyền ra, có không ít người nói Khương Hồng Thược đem chuyện trong nhà nói với người ngoài là không hay.

Giờ thể dục, lớp Tần Thiên và Tô Dương trùng nhau, hai người lại gặp mặt.

Tần Thiên chạy men theo đường chạy quanh thao trường, Tô Dương nửa đường cũng chạy cùng cô: “ Nghe nói là trước kia Khương Hồng Thược học ở Sơn Hải, cùng trường với Trình Nhiên, hai người họ quen nhau từ trước ... Kỳ thực chuyện trưa nay mình thông cảm cho cô ấy.”

Tần Thiên dừng lại: “ Thông cảm thế nào?”

“ Khi đó trong đội tranh cãi gay gắt lắm, chẳng ai chịu ai cả. Cậu không hình dung được đâu, đội ngũ tinh anh thế này thường ai cũng cố chấp kiêu ngạo, một khi cãi nhau quá mức rồi, dù người kia đúng cũng chẳng nghe đâu, thực sự cần bình tĩnh lại ... Mình cũng cảm thấy bằng kiến thức bản thân bây giờ không cách nào đột phá được rồi, mà không đột phá được thì phải xin sửa đề tài. Ai chẳng phiền muộn trong lòng, không phải mình cũng chia sẻ với bạn đấy sao, thực ra ai cũng vậy cả ... Khương Hồng Thược nói vào thời điểm nhạy cảm, người vốn phản đối ý kiến của cô ấy kiếm được cớ để tấn công.” Tô Dương thở dài: “ Bạn đã thấy trong đội này căng thẳng thế nào chưa? Nữ sinh như Khương Hồng Thược, người ta còn chẳng nể mặt.”

Tần Thiên gật đầu, có chút đồng cảm, cạnh tranh ở ca vũ đoàn thành phố mà cô tham gia cũng chẳng kém: “ Cậu nói thế cũng đúng, rốt cuộc là ai trong đội nói ra lời kia, không phải là cũng đem chuyện trong nhà nói với người ngoài à?”

“ Ai cũng không quan trọng nữa, đội bây giờ loạn rồi, không muốn truy cứu. “ Tô Dương ngần ngừ lúc hỏi: “ Tần Thiên, bạn không thực sự nghiêm túc với Trình Nhiên chứ?”

Tần Thiên lè lưỡi nghịch ngợm chạy tiếp: “ Xem biểu hiện của cậu ấy đã, nếu cậu ghen thì nên nói thẳng ra nhé.”

“ Nói vớ vẩn. “ Tô Dương bật cười đuổi theo:

Người hiểu được nguồn cơn rồi lý trí như Tô Dương là số ít, tin đồn vẫn cứ bay khắp nơi.

"Thật đấy, hai người bọn họ ở trong thư viện, có biết họ thân mật thế nào không? Này, mọi người đừng có xì .." Có người thề thốt tận mắt chứng kiến Trình Nhiên và Khương Hồng Thược có rất nhiều cử chỉ thân mật với nhau trong thư viện, đây rõ ràng là lực lượng vẫn thù ghét Khương Hồng Thược, chỉ chờ cơ hội để trỗi dậy.

Có người nói :" Cần ầm ĩ vậy không, Khương Hồng Thược có phải lần đầu cùng nam sinh vào thư viện đâu? Lần trước tôi đến đó thấy cô ấy ngồi cùng Chu Húc, có vấn đề gì chứ? Mấy người đừng có đồn đại vớ vẩn, người ta tới đó để học, không phải như cậu, cậu, và cậu, tới đó chơi trò tình cờ gặp nhau ở thư viện,"

Ngay sau đó Mã Khả lên tiếng làm rõ, nói Trình Nhiên là bạn học cũ của Khương Hồng Thược ở Sơn Hải, chuyển trường tới đây, trước kia cô tới Sơn Hải chơi cũng gặp Trình Nhiên rồi.

Thế là tiếng suy đoán không giới hạn nhanh chóng lắng xuống, người yên tâm, người thất vọng, hết trò vui.

Bạn học cũ mà, còn là học sinh mới chuyển trường, lạ nước lạ cái, chiếu cố một chút là bình thường, bạn bè nên qua lại cứ qua lại, mặc người khác nói gì.

Còn đám nữ sinh Lý Vận Hàn vốn định dùng Khương Hồng Thược trêu chọc Trình Nhiên thì cởi bỏ được câu đó lẩn quần trong đầu.

Thì ra hai người đó là bạn học cũ, Lý Vận Hàn bật cười :" Giả bộ thôi, bề ngoài bạn học, bên trong ý đồ bất chính, chẳng qua Khương Hồng Thược không biết! Sớm muộn cũng vạch trần bộ mặt thật của cậu."

Đồn đại này áp xuống lại có ngôn luận khác nổi lên :" Kỳ thực đầu đuôi chuyện này do đứa học sinh chuyển trường đó mà ra, phải biết vị trí của mình chứ, mặc dù là bạn học cũ của Khương Hồng Thược, nhưng là quan hệ riêng, trước mặt đội ngũ sắp tham gia thi tài, phải hiểu chuyện ... Nói trắng ra là đừng can dự vào."

"Chứ còn sao, khi đó Khương Hồng Thược có nói vậy thì cũng phải biết ý mà từ chối chứ, thế mới nói cậu ta không đủ thông minh, không biết ứng xử."

Thập Trung mặc dù lịch sử lâu đời cùng có tỉ lệ đỗ vào trường đại học trọng điểm cao nhất tỉnh, nhưng cũng có rất nhiều tệ nạn trường học, ví như thói quan liêu, ví như ganh ghét so bì, có vòng tròn riêng, giáo viên sử dụng bạo lực ngôn từ, càng có rất nhiều học sinh đầy cảm giác giai cấp, phân chia bè phái trong trường thành năm bảy loại.

Nhân tính của con người không vì hoàn cảnh mà có thể trừ tận gốc.

Nhiều người đả kích không khí so bì nghiêm trọng trong nhà trường, lại quên mất ở thế giới phụ huynh học sinh, chuyện này càng nghiêm trọng.

Nói cho cùng Trình Nhiên không đủ phân lượng.

Vì thế khi tiếp cận cô gái nổi tiếng như Khương Hồng Thược mới bị người ta coi là ngu ngốc, xem thường, ở đâu cũng vậy.

Chuyện xảy ra gần đây truyền tới tai Liêu Hậu Minh, hắn cảm thấy vui mừng.

Khương Hồng Thược lựa chọn tham gia thi khoa kỹ làm hắn tiếc mãi, nhưng bây giờ đội khoa kỹ có vấn đề rồi, đề tài nghiên cứu gặp trở ngại, khả năng là phải xin đổi, bao công sức trước đó uổng phí, nội bộ lục đục thế này, dù đổi đề tài mới cũng chẳng đi tới đâu.

Liêu Hậu Minh cho rằng mình có khả năng cao thuyết phục được Khương Hồng Thược bỏ đội khoa kỹ, sang đội sinh vật.

Tuy thế hắn là người cẩn thận, tình hình cụ thể ra sao phải hỏi Khương Hồng Thược đã, hắn thông qua Tô Hồng Đậu hỏi ý.

Hắn đi tìm Tô Hồng Đậu thì thấy Tô Hồng Đậu, Mã Khả, La Duy, Thư Kiệt Tây đi vào cái đình nhỏ ở góc vắng vẻ trong viên lâm.

Đình này ở giữa dòng suối, bốn bên là cây tùng rậm rạp, chỉ có một con đường trải đá dẫn tới. Liêu Hậu Minh định lên tiếng gọi, nhưng lòng máy động, bốn người này khá thân thiết với Khương Hồng Thược, biết đâu nghe được chuyện gì đó.

Thế là hắn không đi đường trải đá, ẩn vào rừng cây nghe trộm.

“ Gần đây Hồng Thược đến giờ ra chơi cũng không có thời gian nữa, thật là, đám người đội khoa kỹ làm ăn kiểu gì thế, hết tập huấn rồi ôn luyện, kết quả là chẳng có kết quả gì, để Trình Nhiên xen vào .”

Tên này là La Duy, Liêu Hậu Minh có biết, chơi thể thao khá giỏi, thứ tứ chi phát triển thôi, vui buồn giận hờn gì cũng lộ ra ngoài, tất nhiên không phải là trọng điểm mà hắn chú ý.

Ngữ khí của tên đó có vấn đề.

Liêu Hậu Minh chẳng có tí hứng thú vào với đứa học sinh chuyển trường kia, nhưng mà giọng điệu La Duy rõ ràng mắng người đội khoa kỹ kém cỏi, cho Trình Nhiên cơ hội lên mặt.

Thế là sao nhỉ?

Hắn chỉ thoáng nghĩ thế thôi, thì ra là lại đề tài Khương Hồng Thược vừa đứa học sinh chuyển trường. Thật nhàm chán, hắn không muốn nghe nữa.

Tới buổi chiều, xảy ra một chuyện làm hắn bắt đầu hiểu được hàm ý câu nói kia của La Duy.

Tiết cuối cùng ngày hôm đó, một số môn phụ không được coi trọng, giáo viên chỉ đạo thi khoa kỹ tới tức lớp lâm thời triệu tập các thành viên.

Lớp có một người, lớp có hai người, không giống mọi khi đều tự hào kiêu ngạo đi qua trước con mắt của bạn cùng lớp, lần này ai nấy đều uể oải, thậm chí có cảm giác không lành.

E là phải đổi đề tài dự thi rồi, điều này đồng nghĩa với việc từ bỏ tham vọng tranh giải.

Trong phòng ở lầu thì nghiệm, đám học sinh lần lượt tới nơi, thì thầm bàn tán với nhau, lúc này không ai còn hứng thú tranh cãi gì nữa.

Tô Dương tới muộn, vì các lớp khác đang học, bọn họ đi qua hành lang, khiến học sinh các lớp chú ý, đôi khi có cảm giác ưu việt vì nhận đặc quyền.

Khi đi qua lớp số hai, từ cánh cửa lớp, hắn và Tần Thiên ánh mắt chạm nhau, sau đó đi tiếp. Tần Thiên thu ánh mắt từ nam sinh đi qua cửa sổ lại, chỉ một thoáng cũng nhận ra người bạn tri kỷ này của mình chẳng còn chút tinh thần nào, hơi chút đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận