Trùng Nhiên

Chương 690: Đi xem gấu trúc lớn.

Hai bên chào hỏi vài câu, sau đó Thạch Gia Huân cáo lỗi có chút chuyện, hai vợ chồng Dương Mục liền nhìn thấy Thạch Gia Huân đi về phía cha con Trình Nhiên, từ xa đã chào hỏi niềm nở, mức độ nhiệt tình có thể nói vừa xong 50 điểm thì giờ vọt lên 100 rồi.

Thạch Gia Huân không nhiệt tình mà được à, từ khi biết trạng nguyên tỉnh Tứ Xuyên tới lớp mình, lòng trở nên tích cực ngay. Lối đi cho chỉ đạo viên là dựa vào thi công vụ viên, đi nghiên cứu, hoặc là theo con đường hành chính, khi đó cần lý lịch đẹp, cơ sở ở lại trường càng vững. Trong tay có một cái mầm tốt như trạng nguyên tỉnh, nếu thao tác thỏa đáng, vậy có thể vươn lên từ mấy trăm chỉ đạo viên trong trường, là mở đầu tốt, hắn phải nắm lấy.

Cho nên nghe nói cha Trình Nhiên tới thì người khác không quan trọng nữa rồi.

Hai tay nhận lấy đồ cha Trình Nhiên tặng, nói là chia cho giáo viên cả phòng, Thạch Gia Huân đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà, vốn là việc khá bình thường, hắn lại thầm khen cha trạng nguyên tỉnh có khác, nghĩ tới cả tình huống gặp phải giáo viên khác, nên ai cũng có phần. Thế nên thái độ với Trình Nhiên càng hiền hòa, nói là chỉ đạo viên thực ra hơn vài tuổi, sau này gọi một tiếng anh Thạch là được.

Cha mẹ Dương Mục nhìn cái cảnh ấy chẳng thoải mái tẹo nào, vừa rồi nói chuyện với mình thì rõ ràng là hời hợt qua loa, vậy mà giờ nhìn như thế muốn quét nhà nghênh đón. Chỉ là hai vợ chồng họ cũng vịt nói chuyện với nhau để giỏng tai nghe một hồi, liền hiểu ra, trọng điểm là ở đứa sinh viên kia, thi được vào với thành tích tốt, lấy được học bổng, thế cũng có gì đâu.

đại học Trung Nam không phải như Thanh Hoa Bắc Đại, hai người kia thì người ta chủ động mà đến, tìm kiếm sinh viên tốt nhất cho mình, nên lý lịch cũng nghiên cữu kỹ rồi. Còn ở đây thuộc diện bị động, vớt được người nào tốt người nấy, Lý Thái Hành liên hệ cao tầng trường, chỉ số ít biết thân phận Trình Nhiên thôi. Thạch Gia Huân không biết Trình Phi Dương là ai, nhưng vẫn biểu đạt đầy đủ tôn trọng, điều này làm Trình Phi Dương vui vẻ, đây mới là ý nghĩa thực sự của việc đưa con đi học, cha nhờ con mà vẻ vang, trong lòng vui vẻ lắm.

Cùng Thạch Gia Huân giao lưu một lúc rồi cáo biệt, Thạch Gia Huân còn tiễn hai cha con Trình Nhiên đi đoạn xa, nhìn theo bóng lưng cha con họ, tâm tình khoan khoái, mong đợi vị trạng nguyên tỉnh này tiếp tục kế thừa sự ưu tú đó, tiến lên phía trước.

Sau này người ta nhắc tới cái tên của Trình Nhiên sẽ kèm theo câu, đó là sinh viên của Thạch Gia Huân.

Ý nghĩa tồn tại của giáo viên, không phải là ở những sinh viên đáng yêu này à?

Khi cha con Trình Nhiên ra ngoài cổng trường thì cũng đã muộn, hơn năm giờ gần sáu giờ rồi, tuy chưa đến giờ ăn cơm, vẫn kiếm một cái quán đi vào, tùy tiện gọi vài món.

Lúc ăn cơm Trình Phi Dương liên tục gắp thêm thức ăn vào bát Trình Nhiên, nói: “ Ăn thêm vào, giờ độc lập rồi, sau này phải học chiếu cố bản thân.”

Trước kia Trình Nhiên sống một mình thời gian dài, vốn cái gì cũng tự lo hết, chẳng qua trùng sinh về có mẹ đâm ra ỷ lại, một phần cũng là vì muốn làm nũng liền biến thành hình tượng cơm bưng nước rót tới miệng, không biết tự chăm lo cho bản thân: “ Con biết ạ, cha mẹ cũng thế, bây giờ cha mẹ đều bận rộn cả rồi, đừng vì con không có nhà mà không về.”

Trình Phi Dương "ừ" một tiếng, hơi nghèn nghẹn muốn nói thêm gì đó mà không nói ra được. Đây là lần đầu con cái xa nhà, người không nỡ nhất là cha mẹ, vợ hắn không đi không phải vì bận, mà sợ đi rồi lại khóc tại chỗ, ảnh hưởng tinh thần của con.

Ăn cơm xong đi xuống dốc, xe của viện nghiên cứu theo sau nãy giờ mới dám tới, giám đốc Lưu Thiếu Hoa đứng ngoài cửa xe đợi, không dám lên tiếng quấy rầy.

Đây là hình ảnh thực sự của Trình Phi Dương khi ở công ty, một ánh mắt có thể khiến người khác nín thở, lần thất bại ở Mỹ không khiến uy tín của hắn đi xuống, thậm chí nhường ra cổ phần cũng không làm sự khống chế của hắn với Phục Long giảm đi, kỳ thực còn tăng thêm. Một người tàn nhẫn tới độ bỏ ra trên 80% cổ phần của mình khích lệ cả công ty, muốn đuổi việc ai đó chẳng phải chẳng thèm chớp mắt.

Trình Phi Dương xách bọc hành trang lên, bóp vai Trình Nhiên: “ Cha đi đây.”

Trình Nhiên nắm tay cha: “ Cha đi Nhật thuận lợi.”

“ Phía Nam Châu nếu xảy ra chuyện gì cứ gọi cho cha.” Trình Phi Dương giờ đủ tự tin nói câu này, tuần trước hắn còn lên thủ đô gặp thủ tướng, còn được thủ tướng trấn an, nói sẽ có chính sách cho những công ty trong nước đi theo đường kỹ thuật như Phục Long:

Con mình không phải đứa ưa gây sự, nhưng khá khác người, khó sống bình yên được, giờ nhà mình chẳng phải ủy khuất nữa.

Cái lần con trai được cô bé kia rủ đi chơi, cuối cùng nửa ngày ủy xìu trở về khiến Trình Phi Dương để bụng rất lâu.

Có thể nói đó là một phần động lực tiến lên của hắn.

“ Vâng, cha cứ yên tâm.” Trình Nhiên vẫy tay.

Trình Phi Dương tác phong quân đội sải bước lên xe không quay lại, Lưu Thiếu Hoa gật đầu với Trình Nhiên một cái rồi ngồi vào ghế phụ lái, xem chuyển bánh lên đường.

Thế là cha đi rồi, nhìn chiếc xe khuất dần, Trình Nhiên vẫn vẫy tay nhìn theo, trong lòng không khỏi có chút buồn.

Quay về kí túc xá liền là quang cảnh khác, người càng lúc càng đông, cảnh tượng náo nhiệt, có sư huynh sư tỷ làm công tác chỉ dẫn đi lên đi xuống, căn dặn sự vụ, giải quyết vài rắc rối nhỏ trong việc bố trí nơi sinh hoạt của sinh viên mới. còn có phòng nọ chạy sang phòng kia tìm người quen, chào bạn bè mới. Mà đỉnh điểm huyên náo là tầng 4 của Trình Nhiên.

Ngoài hành lang rất đông người chen lấn, thấy cả chỉ đạo viên Thạch Gia Huân và mấy nhân vật đeo phù hiệu của hội sinh viên .

Đang bố trí công tác à? Trình Nhiên muốn đi về phòng, tức thì một con chim già ở phía trước quay đầu lại nói: “ Đừng chen lấn, phía sau đợi chút đi, đang có việc.”

Không biết xảy ra chuyện gì, thế nên người tụ tập mỗi lúc một đông, hỏi nhau: “ Chuyện gì thế?”

“ Xảy ra chuyện gì à?”

Thấy đám chim non ngơ ngác hỏi nhau, con chim già làm động tác hất tóc rất phiêu dật: “ Sinh viên không tới Thanh Hoa Bắc Đại mà chọn trường ta được báo chí đăng tin ầm ĩ thời gian trước ở khoa vi tính, ở tầng này, giáo viên chỉ đạo năm nhất tới rồi.”

Trong hành lang ồ lên, bình thường đám sinh viên này chưa chắc đọc báo đâu, nhưng cao khảo kết thúc, mọi thông tin liên quan tới cao khảo được chú ý sát sao, chú ý cho mình, cũng là vì bạn bè nữa, thành ra chuyện kia thực sự rất hot trong giới sinh viên vừa rồi.

“ Đúng đấy, tôi có xem trên ti vi, bọn tôi ở bên khu nữ sinh cũng nghe nhắc tới, nên qua xem sao. “ Một nữ sinh cao ráo dẫn theo ba cô bạn xem ra là cùng phòng, nhón chân nhìn về phía trước:

Đám chim non nhao nhao lên: “ Oa, khoa mình có danh nhân rồi, không biết ba đầu sáu tay thế nào nhỉ?”

“ Chắc là má hóp này, kính to sụ này, tóc tai thì bù xù, mắt kính chắc dày như đít chai bia ấy chứ. “ Cô nữ sinh kia cười hì hì tưởng tượng: “ Nhưng mà dù sao cũng cùng khoa với chúng ta, tới xem một chút.”

“ Sao các bạn biết là cậu ấy ở bên này?”

“ Một chị ở cùng tầng với chúng tôi làm trong ban tuyên truyền kể đấy, sáng nay tôi đã biết rồi, giờ dọn đồ xong mới tới xem.”

“ Chậc chậc, cóc ba chân trượt Thanh Hoa Bắc Đại vào trường mình thì nhiều vô số, nhưng mà từ chối hai trường đó, lại nhận 10 vạn học bổng vào trường mình thì có một không hai.”

“ 10 vạn cơ á, đủ học phí 4 năm rồi.”

Thời đại đó học tới mức được trường học phát cho khoản học bổng lớn như thế là cực kỳ hiếm, số tiền này đủ đánh động dây thần kinh của xã hội, chắc chắn đây là mức học bổng độc nhất, tranh luận cũng lớn.

Tất cả là do phía đại học Trung Nam muốn lợi dụng cơ hội hiếm có này tuyên truyền cho trường. Bỏ 10 vạn ra để các báo lớn đăng tin giới thiệu về trường chưa chắc có ai đọc, nhưng bỏ 10 vạn đầu tư cho một sinh viên đặc biệt, hiệu quả tới ngay, tức thì thành tiêu điểm xã hội.

Cho dù là có nhiều người nhìn ra đại học Trung Nam đang bày trò thôi, lại có người không tán đồng với cách làm này, chẳng hề gì, chỉ cần cái tên đại học Trung Nam truyền bá khắp nơi là đủ.

Còn bên trong đại học Trung Nam, sinh viên kia rõ ràng thành tiêu điểm chú ý.

Trước đó bận rộn an bài sinh viên mới, giờ mọi việc gần như đã ổn rồi, mọi người có thời gian rảnh, lại nghe tin hot như thế, dù sao không biết làm gì nữa, tới xem gấu trúc lớn của trường cũng hay, mới đầu vài chục người, sau đó người khác thấy đông vui cũng xúm vào, liền thành hội chợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận