Trùng Nhiên

Chương 756: Bữa cơm kịch tính! (2)

“ Dạ, cháu sẽ không khách khí đâu. “ Trình Nhiên gật đầu, đưa đũa ra gắp một miếng mộc nhĩ, y thích mấy thứ giòn giòn, sau đó uống một hơi nửa cốc nước chanh do Trương Tĩnh rót cho, lúc nãy y nói hơn nửa tiếng liền, khát khô cả cổ rồi, trước tiên ăn no đã:

Lần trước mẹ hứa dẫn đi cho ăn ngon, rốt cuộc hứa lèo, Trình Nhiên ở Đại học Trung Nam mấy tháng, được mấy lần ăn cá nướng với một lần đi cùng Tần Tây Trăn là ăn uống tử tế, còn lại là ăn cơm trong trường.

Thực sự là mình bạc đãi bản thân rồi.

Y có thể không quan tâm tới người khác, nhưng người ta không thể không quan tâm tới y, giả sử hôm nay có mỗi mình Trình Nhiên thì chưa chắc được chú ý nhiều đâu, nhưng mà lại có cả Lý Gia Càn. Cô ba dì bảy khó tránh khỏi đem hai chàng trai lên bàn cân so sanh với nhau, tính cách, giáo dưỡng, ăn nói... Có câu sống lâu mới biết lòng người, nhưng mà kỳ thực tuyệt đại đa số chúng ta đều bị ảnh hưởng bởi ấn tượng đầu tiên.

Nói tới con trai Lý gia, lưng thẳng tắp, trán rộng, mắt sáng linh động, do quen với mọi người trước rồi, nên chào hỏi nhiệt tình, nói chuyện gì cũng tiếp được. Bắt đầu vào bữa ăn không vội ăn uống ngay, còn nói vài chuyện vui vẻ.

Đến khi được mẹ mình nhắc, Lý Gia Càn mới sắn ống tay áo lên, để lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền, tay cầm đũa gắp miếng sườn cho vào bát trước rồi mới ăn.

Nho nhã, luôn chú ý hình tượng, ai nói chuyện với mình đều ngồi thẳng lên, có thể nhìn ra là hơi căng thẳng, có chút câu nệ. Thế cũng bình thường, biết mình là đối tượng bị đánh giá, sao có thể tránh được.

Trình Nhiên thì kệ con bà nó rồi, hồi thành trạng nguyên tỉnh bị cha mẹ tha lôi khắp nơi trưng bày như triển lãm y quen rồi, lơ hết. Với lại nguyên tắc ăn cơm là ăn cơm, cả một bàn ê hề món ngon kia, đâu rảnh mà tỏ ra khiếm tốn nhã nhặn gì đó, đương nhiên cũng không thể quá khoa trương, song chỉ ăn không nói.

Thế nên đem so với Lý Gia Càn thì thành "chỉ biết cắm mặt vào ăn".

Tất nhiên không vì thế mà mọi người có đánh giá xấu về Trình Nhiên, chỉ nghĩ y là người thật thà chất phác. Còn Lý Gia Càn thuộc về loại khác, ít nhất mỗi người tự có cái nhìn riêng. Lý Gia Càn học Thanh Hoa, lại khôn khéo ứng xử, sau này nhất định tiền đồ tươi sáng. Còn Trình Nhiên thì học Đại học Trung Nam, tính cách thành thật, sau này hợp loại hình vùi đầu nghiên cứu khoa học. Lấy mốc 20 năm chạy thi mà tính, Trình Nhiên có lẽ vẫn còn phấn đấu ở cương vị, Lý Gia Càn đã làm nên một phen sự nghiệp.

Từ ba tuổi thấy về già, Trung Quốc coi trọng văn hóa bàn ăn, từ đó thích dựa vào cách ứng xử trên bàn ăn để dự đoán đánh giá người khác.

Độ chính xác tới đâu thì không biết, chứ độ phiền toái thì chắc chắn là cao nhất rồi.

Lý Gia Càn chuyển sang giao lưu với Trương Tĩnh, chiến lược này gọi là trước đánh địa phương sau trung ương, lập cơ sở rồi mới mở rộng.

“ Còn nhớ cái đài hoa phía dưới nhà em trước kia không, em đi du lịch về nhặt được đống đá Vũ Hoa chôn vào đất, nói như thế sẽ mọc ra cây đá, về sau tìm đi tìm lại mất đi một cục, em khóc suốt.”

“ Năm thứ hai chúng ta đi mua quà Giáng Sinh, em và Trần Yến Vân tới cửa hàng quà tặng, gặp phải lưu manh, đám nam sinh bọn anh xông lên, nếu bọn chúng không chạy nhanh thì bọn anh đã cho một trận.”

Đó chính là sức mạnh của kỷ niệm! Bất kể giữa hai người có khúc mắc gì, Lý Gia Càn nói như thế, Trương Trĩnh khó mà không nhớ lại những năm tháng đó, bọn họ thực sự trải qua rất nhiều việc, hắn ở dưới nhà đợi cô gần một tiếng, cùng nhau ngồi xe buýt đi tận bến cuối cùng lại quay về, đêm khuya lạnh lẽo đi học về có người ở bên cạnh, hồi ức đã nguội lạnh, trái tim chìm đắm bên trong.

Đều là người từng trải rồi, sao chẳng nhìn ra thứ ẩn giấu sau những lời đó của Lý Gia Càn, bình thường thì chẳng sao, nhưng mà Trình Nhiên ngồi ngay bên cạnh Trương Tĩnh, mọi người dù ở góc độ khác cũng thấy ngại ngùng.

Nguyên Ngọc Mai thì rất hài lòng với con trai mình, làm tốt lắm, học ở đại học hàng đầu có khác, khéo lên rồi, không cần mình nhắc nữa.

Hai anh em Trương Tùng Niên chỉ cảm giác buồn cười, cũng vui vẻ nhìn sự việc phát triển, xem thái độ của Trình Nhiên, không chừng nhìn ra được tình cảm với con gái mình, nên làm vậy không phải với khách thật, nhưng hai người không định giúp.

Trước đó thân thích Trương Tĩnh có thiện cảm tốt với Lý Gia Càn giờ hơi chút không hài lòng, Trình Nhiên dù sao cũng là khách của Trương gia họ, làm như thế không phải phép, nhưng mà chuyện tình cảm của bọn trẻ, không tiện nói gì.

Sau đó Trình Nhiên xin phép đi vệ sinh, càng khiến nhiều người thấy giống vứt khôi giáp bỏ chạy, chàng trai này đúng là hiền lành quá, thế này thì thua rồi.

Nhà hàng này chỉ có hai tầng, nhưng diện tích lại rất rộng, phải đi qua hai chỗ rẽ mới tới nhà vệ sinh, trên đường Trình Nhiên trả lời vài tin nhắn, lại gọi một cuộc điện thoại cho Lý Minh Thạch, nói đang ăn cơm với khu trưởng khu nam Trương Tùng Niên, có thể giúp hắn hỏi vấn đề sản nghiệp.

Cúp điện thoại, Trình Nhiên quay lại phòng bao.

Không khí còn sôi nổi hơn trước.

Khi đi vào, Lý Gia Càn là tiêu điểm, mọi người đang nghe hắn nói gì đó, Trình Nhiên vừa vào một cái không khí chùng xuống, một người thím của Trương Tĩnh nhìn Trình Nhiên, sau đó giao lưu với nữ nhân bên cạnh, Lưu Vân thở dài, cũng nghĩ chàng thanh niên thật thà ở ngoài lâu như vậy trong lòng chắc đang buồn lắm, thấy y đáng thương.

Chỉ đám trẻ con vẫn nhao nhao đòi Lý Gia Càn kể tiếp câu chuyện mà không nghĩ gì, Trương Tĩnh môi cong lên nhìn Trình Nhiên cười với ý vị bí ẩn.

Trình Nhiên ngồi về chỗ, lúc này Lý Gia Càn cũng dừng nói, Trương Thần Tổ gật gù: “ Nhớ lại trước kia Gia Càn cũng không giỏi giao tiếp, rất bẽn lẽn ngại ngùng, xem ra Thanh Hoa thực sự có phương pháp bồi dưỡng người đấy, nói chuyện rất thú vị.”

Đây là lời khẳng định.

Cha Lý Gia Càn khiêm tốn: “ Ôi bọn trẻ bây giờ thích nói mấy chuyện đâu đâu ấy, tôi nghe chả hiểu.”

Nguyên Ngọc Mai trừng mắt một cái: “ Anh lạc hậu rồi, giờ những thứ bọn trẻ tiếp xúc tân tiến lắm anh hiểu mới lạ.”

Trương Tùng Niên nói: “ Tuổi trẻ các cháu là trụ cột của đất nước, biết học tập ưu thế nước ngoài, phát huy điểm mạnh của bản thân, nâng cao sức cạnh tranh của bản thân, đó là điểm tốt. Cháu học ở trường tốt nhất, có được tài nguyên tốt nhất, chú tin là cháu có thể làm được nhiều việc, cho nên phải thực sự cầu thị, sau này phân tán ra ở các ngành nghề, phải điều chỉnh tốt tâm thái bản thân, làm việc thật chắc chắn, cống hiến cho quốc gia ....”

Người Trương gia đều quen rồi, Trương Tùng Niên thi thoảng mang cách nói chuyện trong hội nghị ra, không ai thực sự để ý, chỉ có Lý Gia Càn ngồi nghiêm túc lắng nghe.

Trương Hàn quay sang, làm vẻ mặt "anh không biết là cái chắc", hỏi: “ Anh Trình, anh biết hệ thống Hệ thống Bretton Woods không, anh biết Gia tộc Rothschild không? Anh Lý ở Thanh Hoa muốn lập một câu lạc bộ tinh anh bắt chước nước Mỹ, trường học ở thung lũng Silicon cũng có, ngầu cực.”

Ế ...

Sao nghe quen thế nhỉ, đừng nói là?

Trình Nhiên kinh ngạc nhìn Lý Gia Càn hỏi thử: “ Hội Thiên Hành Thanh Hoa?”

Lý Gia Càn đón nhận ánh mắt của y gật đầu, tự tin mà không huênh hoang.

“ ... “ Trình Nhiên hiểu ra vì sao Trương Tĩnh lại cười như thế với mình, thế giới đúng là nhỏ: “ Cố lên, tôi tin anh có tư cách cạnh tranh chủ tịch luân phiên.”

Nhưng người khác không hiểu bọn họ đang nói gì.

Lý Gia Càn hết sức bất ngờ: “ Làm sao cậu biết được chế độ nội bộ của chúng tôi ... A, cậu có bạn ở trong hội à?”

Trương Tĩnh từ đầu tới giờ chỉ im lặng nghe hắn thao thao bất tuyệt, giờ mới có cơ hội nói: “ Vì Hội Thiên Hành Thanh Hoa là phân đà của bọn em mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận