Trùng Nhiên

Chương 169: Vẫn còn có chênh lệch.

Lúc này Lý Minh Thạch đang trình bày suy nghĩ của mình: “ Phục Long bây giờ đang có danh tiếng tốt, một số khách hàng ở khu huyện đã chủ động đánh tiếng với chúng ta. Nhưng sau khi chúng tôi tiếp xúc sơ bộ với họ mới phát hiện, thì ra là thị trưởng Lý vì tổ chức ‘đại quyết chiến’, bức bách bọn họ phải thay đổi thiết bị thông tấn lạc hậu, họ chẳng đặng đừng mới tới cầu cứu chúng ta để giải nguy cấp trước mắt. Không chỉ thiết bị mà đường lối tư duy của họ cũng lạc hậu, họ tìm tới chúng ta như đơn vị dưới tìm đơn vị trên giải quyết khó khăn, không cách nào nói chuyện kinh doanh đàng hoàng với họ được. Đợi làn gió này qua đi, nơi lạc hậu thì vẫn sẽ lạc hậu ... Cánh cửa thị trường nông thôn chưa mở được, mà chúng ta mở ra rồi vẫn không vững chắc.”

“ Giờ nhiều cơ quan đơn vị vẫn cái cung cách cũ, ăn uống đưa đút rồi mới quyết định được hạng mục, nay họ phải cầu tới chúng ta, mai e có công ty mạnh hơn dựa vào một bữa rượu vài món quà cướp mất địa bàn của chúng ta.”

“ Nguyên nhân chủ yếu là vì những người đó không hiểu vì sao phải dùng sản phẩm của chúng ta, không hiểu kiến lập nghiệp vụ qua lại lâu dài có ích lợi gì, bởi thế mà ai ở trên bàn rượu mang lại nhiều lợi ích nhất, ai giỏi ba hoa bốc phét nhất thì họ ngả về người đó.”

| Tôi cho rằng chúng ta phải xoay chuyển thói xấu này, thay vì nhanh chóng chiếm lĩnh địa bàn, chúng ta cần cân nhắc lựa chọn đơn vị có điều kiện, tư tưởng tiến bộ, có thể tạo lập quan hệ lâu dài triển khai trước. Ngoài ra, nên tuyển một số người có kinh nghiệm ở phương diện này, bọn họ đi tới từng đơn vị khách hàng, phân tích giảng giải cho họ, giúp bọn mở rộng nhận thức, hiểu được không chỉ vì lợi ích hiện tại, mà còn phải nhìn về tương lai.”

Đây lại là điều Trình Nhiên không ý thức được, mặc dù y có ưu thế quy hoạch, quản lý tiên tiến, có thể lập ra sách lược lấy nông thôn bao vây thành thị này, nhưng đó chỉ là phương hướng, còn chi tiết cụ thể, y chưa từng làm ngành này nên nhận thức không đủ sâu.

Nếu đơn giản dùng nhân viên nghiệp vụ kéo xuống nông thôn chiếm thị trường, e rằng như Lý Minh Thạch nói, đợi năm sau cơn gió "đại quyết chiến" qua đi, mèo lại hoàn mèo.

Hơn nữa khai thác thành phố du lịch, có tài chính rồi, cá mập ở ngoài sẽ bơi vào, lớn thì có Bối Thác, Khoa Tấn ... Tầm trung có Bắc Thông, Loan Lưu, Lãng Bác ... Đám quần hùng này sẽ phải người tới ăn chia bánh.

E rằng Phục Long vừa mới mở ra thị trường nông thôn, cái đám công ty lớn kinh nghiệm phong phú tiếp xúc với cơ cấu chính phủ sẽ ùa vào cướp mất.

Mở ra thị trường đã không dễ, còn làm sao để tránh không biến thành đá lót đường cho người khác, kiến nghị này của Lý Minh Thạch có tầm nhìn xa trông rộng.

“ Cái này có chút giống với quốc gia chúng ta trước kia không chỉ gian khổ làm cách mạng, kiến thiết cơ sở, còn làm công tác chính trị tới quần chúng ... Ý kiến anh Lý rất tốt. “ Trình Nhiên được lời của hắn gợi mở, kệ cha trợn mắt cảnh cáo, lại nhảy vào nói chuyện: “ Nhưng mà em có ý tưởng lớn gan hơn .... Chúng ta đừng câu nệ đơn vị cấp huyện trấn, công ty có thể thiết lập cơ cấu tình báo. Giống như FBI của Mỹ ấy, trải nhân viên nghiệp vụ ra, đồng thời thu thập tài liệu về người phụ trách đơn vị, như sở thích cá nhân, bối cảnh gia đình, quan hệ vợ chồng, tới cả tình hình học tập của con cái ... Thu thập tất cả thông tin từ lớn tới nhỏ, nói không chừng có cái nào đó là điểm đột phá sau này. Chuyện này có thể làm từ bây giờ, chúng ta phái một người cấp phó tổng giám đốc, chuyên môn phục vụ khách hàng này, nghe hoài bão của họ, giúp bọn họ hoạch định sách lượng, thậm chí làm trung gian kết nối khách hàng chúng ta với nhau ... Thông thường thì cán bộ trung tầng muốn can dự vào chuyện này thì sức ảnh hưởng không đủ, nên chúng ta bắt đầu tấn công vào cao tầng khách hàng, chọn người có tham vọng sự nghiệp, chúng ta có thể cung cấp nghiệp vụ mở đường cho họ.”

Chuyện này đúng là quá lớn gan, thoạt nghe giống ý tưởng trẻ con, có chút lý tưởng hóa, nếu nghĩ kỹ ra thì nếu một ngày những khách hàng bọn họ kiến lập quan hệ đi tới vị trí cao hơn, thời đại của Phục Long cũng tới.

Cơ bản đúng với kiến nghị củng cố địa bàn của Lý Minh Thạch, nhưng củng cố bằng cách này, không phải can thiệp quá sâu sao?

Rốt cuộc bọn họ là công ty kỹ thuật, đâu phải tổ chức vận động chính trị.

“ Kệ nó, nó thích nói mơ mộng viển vông, chúng ta bàn việc tiếp.” Trình Phi Dương gõ đầu Trình Nhiên một cái coi như ‘phần thưởng’, quay lại công việc: “ Còn con về phòng học đi.”

Chỉ là những lời nói của Trình Nhiên vẫn lởn vởn trong đầu Trình Phi Dương, thời đại này nếu thay đổi từ trên xuống dưới càng dễ cải biến phong khí không tốt kia.

Trình Nhiên mặt dày mày dạn ở lỳ tới tận khi Điền Phong và Lý Minh Thạch đi rồi mới về phòng, rút ngăn kéo ra đề cương ôn tập.

Số tài liệu dày này đương nhiên không chỉ toàn là đề thi, trên đó có chỉ dẫn ôn tập tới một số sách có thể mua được trên thị trường, làm Trình Nhiên một dạo hoài nghi có phải Thập Trung dựa vào tư liệu ôn thi này để bán sách của họ không?

Sách do Thập Trung in ra có thể mua được ở hiệu sách Tân Hoa tại Sơn Hải, Trình Nhiên tới hỏi thì được giới thiệu hai cuốn sách nghe nói bán tốt lắm, một là "Thập Trung mật đề", và "Hoàng cương chân đề", tuy nghe tên thấy mùi giống bí kíp lừa đảo lưu hành giang hồ, Trình Nhiên vẫn mua.

Trước đó Trình Nhiên đã xem hết nội dung tài liệu đi mượn, còn bây giờ sớm đã chuyển sang "Thập Trung mật đề", sách in năm 1995, quyển A.

Đề thi phân theo các môn in thành sách, chia ra làm quyển A và quyển B.

Quyển A là căn cứ vào sách giáo khoa cao trung bình thường soạn ra, học sinh cao trung bình thường làm quyển A thôi là đủ kiểm nghiệm bản thân rồi.

Còn quyển B thì chuyên môn chuẩn bị cho các học sinh mũi nhọn, độ khó trên đó tương đối gần với đề cao khảo mọi năm, dùng cho học sinh mũi nhọn khiêu chiến.

Cho dù là học sinh xếp hạng trên của một số trường làm bài ở quyển A cũng bỏ trống không ít.

Khi Trình Nhiên mới làm thử đề thi của Thập Trung thì đúng là bị giáng một đòn mạnh vào sự tự tin, làm y choáng váng luôn. Nhưng nhận thức được đầy đủ sự biến thái của cái trường đó, Trình Nhiên bắt đầu rà soát lại thiếu sót trong kiến thức của mình, công nhận đề thi ra đúng trọng điểm, chuyên khoét vào những kiến thức mà học sinh có thể bỏ sót, thành thử khiến Trình Nhiên ngộ ra không ít.

Kết quả rõ ràng chính là thành tích thi giữa kỳ của y.

Biến thái thì biến thái, công nhận là chưa tới mức mất nhân tính ra đề bậy bạ hại con người ta, thế nên Trình Nhiên vẫn miệt mài theo đó mà học lại.

Từ lần làm đề thi đó tới giờ đã một tháng tám ngày rồi, Trình Nhiên thử khiêu chiến đề thi thử năm 1995.

Đợi đúng 10 giờ, Trình Nhiên bắt đầu làm bài, thời gian thi 2 tiếng, kết thúc lúc 12 giờ.

Dưới ánh sáng vàng ấm của bóng đèn trên đầu, căn phòng nhỏ im phăng phắc, chỉ có tiếng sột soạt của đầu bút viết trên giấy.

Trình Nhiên vô cùng chuyên tâm, quay về cái thời đại chưa bùng nổ thông tin, không có smart phone để suốt ngày vào weibo, xem đủ các loại thông tin, giúp Trình Nhiên bỏ đi được không ít chuyện phân tâm.

Ở thời internet kết nối qua điện thoại tiền đắt kinh người, đại bộ phận mọi người sống trong nhà đơn vị.

Gió mát trăng sáng, ánh đèn cuốn sách.

Hai tiếng đồng hồ sau.

Chuông đồng hồ reo, Trình Nhiên vẫn mặc kệ, tiếp tục làm bài.

Đến khi xong rồi dừng bút ngẩng đầu lên đã là 12 giờ 37 phút, quá giờ 37 phút rồi, Trình Nhiên vặn mình lẩm bẩm:” Vẫn còn có chênh lệch .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận