Trùng Nhiên

Chương 288: Mình nhớ bạn.

Bữa cơm rất vui vẻ, khi quay về khu tập thể, Du Hiểu kéo Trình Nhiên đi, không phải đi chơi game mà là ra vườn hoa sau nhà.

Khu tập thể Phục Long qua nhiều lần cải tạo, nhiều công trình thừa thãi hoang phế nhiều năm loại bị đập bỏ, thêm vào rất nhiều thứ, chỉ riêng có cái khu vườn này là vẫn giữ nguyên. Thực ra cái vườn này cũng chẳng có gì nhiều nhặn, sân xi măng, bốn phía là bồn hoa, ở giữa có cây dung cổ thụ rất lớn, rễ bỏ lằng ngoằng trên mặt đất như rắn lớn, một cái xà đơn, hai cái xích đu, một cái cầu trượt, bảng bóng rổ ... tất cả đều nhuốm màu tháng năm, nhưng cảm giác lại càng thêm thân thương.

Hai người họ thường tới dưới cái cây cổ thụ, bên cạnh là đèn đường tù mù, gối đầu nhìn sao trời, hôm nay cũng thế, Du Hiểu nằm xuống đất hỏi: “ Mày thi thế nào?”

Trình Nhiên hơi nhún vai:” Mày cũng biết đề thi cái trường đó biến thái thế nào mà, tao làm hết sức rồi, đợi thôi.”

Du Hiểu gật đầu không hỏi nữa, trước kia khi nghe Trình Nhiên nói muốn thi lên Thập Trung, chính hắn còn đánh giá đó là "khiêu chiến cấp địa ngục". Chuyện không chắc chắn như vậy nên hắn không nói ra ở bữa cơm, chỉ tổ cho Diêu Bối Bối thêm đạn dược công kích.

Cả hai chẳng nói nhiều, hiếm khi yên tĩnh thời gian dài như vậy, chỉ có gió đêm mát mẻ thổi qua người.

Con người luôn ảnh hưởng lẫn nhau, trước kia Trình Nhiên và Du Hiểu luôn tồn tại để làm lót lưng cho nhau, thường xuyên làm những chuyện hoang đường. Ví như là trèo lên sân thượng lấy bóng bàn bọc bằng giấy bạc, tăng nhiệt làm sinh ra khói nghi ngút, khiến người trong khu tập thể tưởng hỏa hoạn gọi cứu hỏa. Hoặc là nghe thằng kia hô một tiếng liền xông vào đánh nhau với đối phương, dù có bị đánh tím mặt, sau đó vẫn dương dương đắc ý như có thêm tấm huy chương cuộc đời.

Bạn thủa ấu thơ là thế, suốt ngày chửi mắng nhau, nhưng gặp chuyện thú vị là ngay lập tức muốn chia sẻ cho đối phương, thấy đối phương bị xúc phạm là đứng ra bênh vực vô điều kiện.

Thời đại sẽ thay đổi, lòng người sẽ thay đổi, hoàn cảnh sẽ thay đổi, chẳng có ai đi bên nhau mãi mãi, mọi người rồi đều một mình đi trên con đường riêng.

Đó mới là trưởng thành.

Trình Nhiên biết tâm tình của Du Hiểu, chẳng phải thứ nhất thời có thể cởi bỏ được, đều phải đợi thời gian làm người ta trưởng thành rồi, nhưng khi đã đủ trưởng thành để bình đạm đối diện với tất cả, người ta lại nhớ tới thời thiếu niên có khóc có cười.

Thật mâu thuẫn.

Một tuần sau kỳ thi chuyển trường, Trình Nhiên nhận được một phong thư đảm bảo.

Thư rất lớn, dùng giấy xi măng, từ Thập Trung gửi tới, khi đó tay Trình Nhiên còn cầm thứ khác, cho nên không bóc ra vội, hồi hộp về về tới nhà thì vừa vặn điện thoại reo, Trình Nhiên nhấc máy: “ A lô, xin hỏi ai đấy ạ?”

Phía bên kia là giọng một nam nhân trung niên ôn hòa nhưng rất máy móc: “ Đây có phải là nhà Trình Nhiên không? ... Vâng, chúng tôi thuộc ban tuyển sinh Thập Trung Thành Đô, có phải trước đó em tham gia thi chuyển trường .... Chính là kỳ thi đó, phía chúng tôi đã có kết quả rồi, tôi thông báo với em, em đã được ban giáo vụ phê chuẩn trúng tuyển, chúng tôi đã gửi thư trúng tuyển cho em, em phải tới làm thủ tục trước ... Em nhận được rồi phải không, trên đó có vài điều cần chú ý , em cần nghe kỹ tránh làm sai … ”

Mình trúng tuyển rồi, mình làm được rồi.

Một niềm vui lớn dâng lên mạnh mẽ lên trong lòng Trình Nhiên, tựa núi lửa phun trào, cái kỳ thi quỷ quái đó, qua rồi, xong rồi, nhẹ người. Trình Nhiên muốn hét lên, nhưng y phải nén xuống nghe bên kia nói. Chỉ là cái giọng phía bên kia đều đều, như hút sinh khí của người ta, làm Trình Nhiên không sao từ ngữ khí của ông ta để đoán ra rốt cuộc mình thi thế nào, khi hỏi thành tích, đối phương nói không rõ, chỉ nói là thi chuyển trường, không lưu thành tích, tóm lại là y đạt tiêu chuẩn.

Rồi cúp máy.

Thế thôi, hết sức bình đạm.

Đại khái đây là phong phạm của trường lớn.

Trình Nhiên nóng lòng mở phong bì, quả nhiên lấy ra lá thư thông báo trúng tuyển, nhưng mà chẳng phải là tờ giấy trúng tuyển được thiết kế trang trọng gì, chỉ là tập giấy in khổ A4 bình thường đính với nhau. Cũng phù hợp với thái độ nhất quán của Thập Trung, đó là không hoan nghênh học sinh chuyển trường, nên chẳng cần cầu kỳ.

Trang đầu tiên là giới thiệu lịch sử Thập Trung, tư tưởng của trường, chúc mừng Trình Nhiên nhập học, sau đó đóng dấu rồi vài trang liệt kê các loại thủ tục, chi phí.

Qua loa tới mức Trình Nhiên không biết có đúng là mình vừa thi được vào Thập Trung không nữa, ngồi đó nhìn giấy trúng tuyển mà cảm giác hoang mang.

Chắc không ai đùa với mình đâu nhỉ?

Từ Lan làm xong thức ăn từ bếp đi ra, lau tay vào tạp dề, cô đã nghe thấy Trình Nhiên gọi điện thoại rồi, lúc này thấy cái phong bì thư quá khổ, lập tức có dự cảm, chạy tới chen Trình Nhiên sang bên, cầm lấy giấy tờ đọc, sau đó ra sức bẹo má Trình Nhiên reo lên: “ Thi được rồi, thi được rồi, mẹ biết con làm được mà, cái thằng nhóc này, không biết hô lên một tiếng.”

Làm sao không kích động cho được, chưa nói tới danh tiếng trước giờ của Thập Trung, trải nghiệm quá trình cô đưa Trình Nhiên đi thi không khác gì đi hành hương về đất thánh.

Chứ sao nữa, khi Trình Nhiên vào phòng thi, cô ở ngoài vào quán nước, cùng cha mẹ khác ngồi uống nước trò chuyện, toàn là người có bối cảnh lai lịch cả, nào là làm trong chính phủ, nào quân khu, rồi kinh doanh lớn. Với thân phận của họ nếu là bất kỳ trường nào khác thì có khi mua ít quà, thậm chí gọi cuộc điện thoại nhờ vả là được vào trường rồi, nhưng với Thập Trung thì con cái họ chỉ có thể dựa vào vượt qua kỳ thi chuyển trường để được nhập học.

Nào là nói đề thi này khó thế nào, gấp mấy lần thi tuyển sinh bình thường, hơn trăm người chỉ chọn lấy mười người thôi, tất cả phải dựa vào sức học, chứ bối cảnh lớn tới mấy tới chỗ hiệu trưởng Thập Trung cũng vô nghĩa.

Từ Lan lúc ấy nghe thôi đã thấy run, sợ Trình Nhiên không thi vào được.

Các cha mẹ khác cũng có suy nghĩ không khác là bao, mọi người lại thảo luận xem nếu không vào được Thập Trung thì còn những lựa chọn nào, Từ Lan khi đấy đã ngầm ghi lại mấy trường rồi, trong đó có cả trường tư đang nổi lên chỉ thua kém Thập Trung có một chút, tuy học phí ở đó đắt kinh khủng.

Thậm chí cô còn nghĩ, cùng lắm vẫn ở lại Sơn Hải học cũng được, như vậy cô có lý do cũng ở lại Sơn Hải rồi, ở xa chồng cũng không sao ...

Thế nên lúc này Từ Lan kích động không diễn tả bằng lời, vội vàng gọi điện lại cho chồng, giọng Trình Phi Dương xuyên qua cả điện thoại :" Về phải khao nó, Trình Nhiên nó muốn thứ gì, anh đồng ý hết!".

Nhìn cha mẹ cũng tới 40 rồi, vậy mà giờ vui mừng tới mức cải lão hoàn đồng. Trình Nhiên vốn bị ngươi của ban tuyển sinh Thập Trung rút mất sức sống, giờ ngồi đó dần dần cũng vui lây, sau này y kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chưa bao giờ làm cha mẹ vui sướng như thế.

Qua được kỳ thi chuyển trường rồi, mọi thứ phải đi vào lịch trình, cũng phải thông báo cho một vài người nữa, đang suy nghĩ thì có điện thoại, Trình Nhiên lơ đễnh nhấc máy lên.

“ A lô, cho cháu gặp Trình Nhiên ạ.”

Vừa nghe cái giọng ngoan ngoãn đó, Trình Nhiên lại không vui như mọi khi, dù tính ra quá nửa tháng rồi hai người không bất kỳ liên lạc với nhau.

“ Lâu lắm rồi không về Sơn Hải, lần này mình định về Sơn Hải thăm bạn bè cũ, mấy người bạn của mình ở Thành Đô cũng muốn đi chơi cùng ... Tới khi đó cậu đi cùng nhé.” Vừa mới mở đầu Khương Hồng Thược đã thông báo tin tức lớn, giọng phấn chấn lắm:

Trình Nhiên hơi ngạc nhiên, trước đó không nghe thấy Khương Hồng Thược nói gì, kế hoạch bất ngờ à: “ Chỉ bởi vì muốn thăm bạn bè cũ thôi à, không có nguyên nhân khác sao?”

Khương Hồng Thược ở bên kia ranh mãnh nói: “ Cậu là người được thông báo đầu tiên đấy, còn chưa thấy đủ à? Vậy thì cho thêm quyền lợi mời khách trả tiền nhé.”

Trình Nhiên không khỏi nhớ tới chuyện mấy cô nữ sinh bàn tán ở Thập Trung, nói có chút bình đạm: “ Chẳng có tí thành ý nào cả.”

Phía bên kia điện thoại im lặng vài giây, giọng Khương Hồng Thược đột nhiên ôn nhu: “ Mình nhớ bạn.”

Khi trái tim Trình Nhiên vẫn còn đang lỗi nhịp chưa kịp phản ứng lại thì Khương Hồng Thược cười khanh khách: “ ... Cũng nhớ mọi người, tới khi đó sẽ gặp! Đồ ngốc!”

Trong điện thoại chỉ còn tiếng tu tu kéo dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận