Trùng Nhiên

Chương 577: Việc nhỏ ấm lòng.

“ Hẳn là không ai từ chối đâu. “ Trình Nhiên giơ từng ngón tay ra, liệt kê lý do: “ Thứ nhất, ký hợp đồng với Thiên hành không làm ảnh hưởng tới cách kiếm tiền truyền thống của họ, không tổn thất gì hết. Thứ hai, chẳng những không tổn thất, còn được cơ hội Tần Tây Trăn và trang âm nhạc Thông Lãng tuyên truyền, chia phần thu nhập sau này, đó là chuyện lợi nhiều hơn hại.”

| Thứ tới, nếu là ca khúc sáng tác chất lượng tốt, có thể mua lấy bản quyền tương quan, không giới hạn ở bản quyền điện tử, mà còn ra album. Họ chưa chắc đã hiểu bản quyền điện tử có ý nghĩa gì, nhưng bọn họ không từ chối cơ hội và khả năng ra album, mà đảm bảo còn là tiểu thiên hậu Tần Tây Trăn, không ai từ chối được.”

Tin tức nhanh chóng truyền đi, cùng lúc đó Trần Mộc Dịch cũng lấy danh nghĩa Thiên hành âm nhạc, đi các nơi triển khai thua mua bản quyền kỹ thuật số rất nhiều danh ca và tân binh tiềm lực.

Nay Tương Chu rất bận rộn, kế hoạch ân nhạc số tiến hành tích cực, nhiều người sau khi cân nhắc quyết định tiến hành hợp tác.

Trong quá trình đó, có người được điểm danh vào gian phòng riêng.

Dưới tác động của ngọn gió này, rất nhiều người làm âm nhạc chuẩn bị tập kết tới Thành Đô.

Băng đĩa sẽ chết sao? Đó là quan điểm mà Trần Mộc Dịch luôn đeo bên miệng xưa này, băng đĩa đang chết, từng một thời mọi kỷ lục xoay quanh lượng bán băng đĩa, tạo ra một thời đại huy hoàng đầy sắc thái lãng mạn. Nhưng giống như ai cũng từng sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi gia đi vậy, cuối cùng băng đĩa sẽ trở thành lịch sử.

Ở Âu Mỹ, khái niệm âm nhạc số đã được đề xuất, mọi người đã nhìn thấy dấu hiệu của cơn bão, vì thế cả đàn cá ở thời khắc sinh tử, luôn có kẻ dò đường tiếp xúc với rìa của cơn bão, người đi đầu thành vết mở đường, thành phương hướng trào lưu.

Chủ ý mà Trình Nhiên đưa cho Tần Tây Trăn cũng chẳng phải là độc nhất vô nhị, có người đi trước rồi.

Âm nhạc băng đĩa truyền thống dần đi xuống và tiêu vong, băng đĩa sẽ chết, âm nhạc thì vĩnh viễn sẽ không.

Làn sóng số tương lai cuốn khóc toàn cầu, tác động tới thị trường truyền thống, ở Âu Mỹ, ngành băng đĩa tuy bị tác động, song không quá mức ảm đạm, đó là do bảo hộ bản quyền nghiêm ngặt, thị trường biểu diễn hoàn thiện, cho nên người làm âm nhạc vẫn kiếm ra tiền.

Nhưng làng âm nhạc Hoa Ngữ thì không chống nổi, không có cơ chế thị trường hoàn thiện như ở nước Mỹ, xâm phạm bản quyền tràn lan, thời internet kéo tới, khi người ta có thể thoải mái tải nhạc lậu trên mạng, dù có là thiên vương thiên hậu cũng chẳng bán được nữa.

Tần Tây Trăn không chỉ muốn làm âm nhạc, cô còn muốn làm gì đó cho nền âm nhạc, giống như album gần đây nhất của cô, trang bìa là ánh sáng cuối cùng lúc hoàng hôn.

Cô gái ấy đứng đó, giữa bầu trời mây đen ráng chiều cà mặt đất u tối, chỉ có bóng lưng cô mặc chiếc sơ mi rộng và đôi chân trần, như muốn đỡ lấy bầu trời kia.

Đó là thời đại hoàng kim sắp hạ màn.

Liệu cô ấy đỡ được không?

Thời gian thấm thoắt trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới trung tuần tháng 8, Trình Nhiên ngày ngày tiếp tục cuộc sống đều đặn bình đạm mà hết sức phong phú của mình.

Khương Hồng Thược sắp về Thành Đô, trước đó mấy ngày cô gọi điện thoại cho Trình Nhiên, kể sức khỏe ông ngoại cô đã ổn định hơn nhiều, thời gian trước đã có thể xuống giường, thường xuyên tản bộ.

Còn kể ông ngoại cô là người luôn bắt kịp thời đại, mỗi ngày xem sách báo, không chỉ quan tâm tới thời sự, mà ngay cả văn hóa lưu hành và trò chơi thịnh hành trong giới trẻ đều biết phần nào. Thậm chí nghe nói cô chơi game chiến lược, ông còn hỏi có phải là chơi starcraft không, dặn dò cô nghỉ ngơi là điều cần thiết, cùng bạn bè tụ tập tới quán net chơi game cũng được, chú ý tiết chế, điểm này ông tin cháu.

Qua miệng Khương Hồng Thược, ông ngoại cô hiện lên trong hình dung của Trình Nhiên không giống nhân vật lớn, giống ông già ham vui.

Nhưng mà Trình Nhiên thừa biết rồi, giống như thời cô chuyển tới Thập Trung còn y ở lại Sơn Hải vậy, nha đầu đó chỉ kể chuyện vui không kể chuyện buồn.

Cuộc sống ở Bắc Kinh của cô e không chỉ đơn giản như thế, Trình Nhiên chưa quên sự kiện phủ bóng lên hai người.

Khương gia gần đây cũng không có bất kỳ một hành động gì, tựa hồ chưa từng có chuyện gì xảy ra, song Trình Nhiên không vì thế mà lơ là.

Tháng 8 ở Bắc Kinh, trời trong xanh, không có những cơn bão cát khó chịu làm phiền, chỉ cái nắng chiều vẫn còn gay gắt, không khí ngột ngạt làm người ta buồn ngủ.

Mặt trời nung nóng mặt đường suốt cả một ngày, khoảng chiều này là lúc khó chịu nhất trong ngày, hơi nóng hầm hập gần như chẳng thấy có người đi đường, thi thoảng có cỗ xe phóng nhanh qua.

Gần góc phố là cửa hàng vật liệu, bên cạnh là cửa hàng kim khí, tiếp nữa là cửa hàng tạp hóa, rồi một quán cà phê nhỏ tĩnh lặng trên con phố cũ, che chắn bởi tán cây cổ thụ xum xuê, mái nhà rêu phong cổ kính hằn sâu dấu tích tháng năm.

Cửa quán cà phê két một tiếng mở ra, xuất hiện một đôi nam nữ, chàng trai tuổi hai tư hai lăm, cao ráo thanh thoát, tướng mạo đường đường, một tay đút túi quần, một tư thế đơn giản thôi cũng lộ ra sự sái thoát khó diễn tả đang mỉm cười ôn hòa nhìn cô gái đi bên cạnh. Cô gái yểu điệu xinh xắn, tuy cũng không thấp, vẫn kém hơn nửa cái đầu, làm cô ngửa mặt lên nói chuyện, đôi mắt hấp háy niềm vui.

Bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng phải cảm thán, xứng đôi vừa lứa.

Bọn họ nói cười vui vẻ hướng ra chiếc xe hơi đen đỗ ở sát lề đường, đột nhiên có tiếng nói: “Chú ơi , chú mua kẹo không?”

Cả hai quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, chỉ hai ba mét, có ba người trung niên đang ngồi chơi cờ, cởi trần trùng trục, một người đứng xem thì một cô bé cổ đeo cái khay gỗ đi tới chào mời.

Cô bé bẩn thỉu đầu tóc bù xù, mặc bộ quần áo cũng cũ kỹ, da ngăm đen, chừng bảy tám tuổi, chắc là nhiều hơn một chút, vì người gầy gò loắt choắt nên trông nhỏ hơn tuổi thật. Má cô bé đỏ rực, mồ hôi lấm tấm trên trán, không biết ở ngoài trời bao lâu rồi.

Một nam nhân có lẽ là đang thua cờ, nhổ nước bọt phẹt một cái, chỉ tay :” Cút!”

Cô bé không dám chào mời thêm, cúi đầu mà đi.

Thấy cô bé đáng thương, chàng trai đứng lại vẫy tay gọi :” Lại đây bán cho anh cái kẹo nào.”

Cô bé mặt ánh lên niềm vui chạy nhanh tới, nó có vẻ rất thông minh, ngẩng đầu lên cố gắng cười ngọt nói :” Anh mua kẹo cho chị đi.”

Nhìn ánh mắt như cầu xin của mấy cô bé, thật khiến người ta không thể kìm lòng nổi, chàng trai ngồi xuống ngang bằng với cô bé :” Anh mua hết chỗ kẹo này, bao nhiêu tiền thế?”

Ba người trung niên chơi cờ nghe vậy quay sang, thấy chàng trai kia đi cạnh một cô gái xinh đẹp, đoán chừng hiểu ra, hai người không thèm để ý, chú ý vào ván cờ. Người trung niên còn lại mắt lướt qua cặp đùi thanh xuân mơn mởn của cô gái dưới mép váy trắng lất phất, nhổ bãi nước bọt, giọng xen lẫn bực tức và khinh bỉ :” Dại gái! Ngu xuẩn!”

Câu này là cố tình nói cho người ta nghe, cô bé bán kẹo vừa vui mừng vừa sợ sệt :” Anh mua hết thật ạ.”

Chàng trai xua đầu cô bé :” Ừ anh mua hết!”

Cả cái hộp đầy toàn là kẹo cao su, giá là 800 đồng, chàng trai cũng biết là đắt hơn giá thị trường gấp đôi vẫn mua lấy, cô bé bán hết kẹo rồi thì cám ơn một tiếng rồi chạy đi thật nhanh, cứ như sợ khách đổi ý.

Chàng trai cô gái tiếp tục bước đi, người trung niên xem cờ lại lần nữa lên tiếng bằng giọng điệu khó chịu bực dọc:” Này cậu, cậu có biết đứa bé đó có người chăn dắt phía sau không, không chỉ có một đứa đâu, kẹo bọn chúng nhìn thì giống kẹo của mấy hãng nổi tiếng, thực ra toàn là hàng vớ vẩn do mấy xưởng gia công làm đấy. Người sống ở đây lạ gì bọn chúng nữa, cậu nghĩ mình mua hết kẹo là giúp nó à, nhầm, nó sẽ chẳng được một xu nào hết, chỉ béo đám người phía sau thôi.”

“Tôi biết!” Chàng trai khẽ thở dài :” Ít nhất thì hôm nay trời nóng như vậy, cô bé đó không phải chạy khắp nơi bán kẹo nữa, ít nhất nó bán hết hàng thì có thể về sớm một ngày rồi, mong rằng hôm nay là một ngày vui của cô bé ấy.”

Cô gái ở bên ngước đôi mắt đẹp sáng long lanh nhìn chàng trai, người trung niên kia ngỡ ngàng, sau đó có chút hổ thẹn lại có chút thán phục, không nói gì thêm nữa, hai người khác chơi cờ giơ ngón cái lên.

Một việc rất nhỏ, khiến người ta ấm lòng, cảm giác cuộc đời này chưa hẳn vô vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận