Trùng Nhiên

Chương 800: Địa chấn.

Vương Ngọc Lan ngồi ở ghế sau bên cạnh Trình Nhiên, bộ váy công sở may đo vừa người, là đồ làm thủ công, hiển nhiên không phải lương phóng viên trả nổi, hai chân khép lại đặt chênh chếch, rất đoan trang thục nữ: “ Kích thích vậy, sao không làm trong phim ấy, sao không cả vệ sĩ ngầm đi theo bảo vệ tôi, thế có phải lãng mạn không?”

Trình Nhiên day trán, dần cảm giác đây là mắt xích yếu nhất trong kế hoạch: “ Chị xem phim nhiều quá rồi đấy, bảo vệ ngầm là cách bảo vệ thiếu chắc chắn nhất, vì nếu không kịp giao lưu để người được bảo vệ phối hợp sẽ không thể ứng phó kịp với tình huống đột phát, anh Tiểu Quân là chuyên gia rồi, anh ấy biết làm thế nào.”

Cố Tiểu Quân vỗ ngực: “ Cô Vương cứ giao an toàn cho tôi.”

Vương Ngọc Lan trải qua bất ngờ ban đầu, hiện chỉ còn lại phấn khích, không biết sợ là cái gì nữa rồi: “ Nếu vậy các phương diện khác cậu cũng an bài vẹn toàn rồi.”

“ Chuẩn bị tới mức náo cũng không thể nói là vẹn toàn được, kỳ thực tới mức này, phần thắng của tôi chỉ trên 50 thôi ... “ Trình Nhiên lấy khả năng xấu nhất ra nói: “ Vẫn câu đó, chị có thể rút ra bất kỳ lúc nào nếu thấy không chịu được nữa.”

Đôi mắt sau kính của Vương Ngọc Lan có chút si cuồng: “ Đương nhiên không thể nào, chuyện kích thích như vậy, đừng nói được tham dự , mà chứng kiến thôi, cả đời liệu được mấy lần. Tôi viết báo cứ cảm thấy không đủ đã, bây giờ có chuyện này sao có thể thiếu phần ...”

Sau đó toàn thân cô tự chìm đắm trong ảo tưởng của mình, thi thoảng lại cười vô cớ.

Trình Nhiên nhìn bà chị họ của Tạ Phi Bạch, có chút bất đắc dĩ, bảo sao thằng đó tới giờ vẫn bị chị mình ép không ngóc đầu lên được, đúng là nữ nhân có nội tâm điên cuồng.

Không lâu sau một phong thư tố cáo Trần Dược ăn cắp kỹ thuật chip của Hội Thiên Hành được đưa lên.

Nhưng phía nhà trường lại không có bất kỳ một phản ứng nào, tan biến tựa như chưa từng tồn tại.

Tháng tư, diễn đàn Thủy Mộc, Triệu Thần như thường lệ vào diễn đàn, hắn không phải người Thanh Hoa, chỉ là một cư dân mạng lâu năm, diễn đàn Thủy Mộc bắt nguồn là diễn đàn của trường Thanh Hoa, nhưng rất cởi mở. Cũng là diễn đàn xuất hiện rất sớm, khi đó cư dân mạng còn chưa có nhiều nơi để tụ tập, vì thể kéo cả tới đó, dần dà thành diễn đàn đông đúc nhất trong nước.

Triệu Thần trước kia làm việc ở bộ tư pháp, sau tính giản biên chế điều tới một đơn vị sự nghiệp, tuổi quá 30, trừ chút danh tiếng có được trên mạng ra thì chẳng có thành tựu gì, cả thanh xuân của hắn là những dòng chữ kích động của ID "Người chẻ củi núi xanh".

Khi đó mạng internet là nơi anh hùng ganh đua, một người trung niên bình thường làm việc chỉ biết vâng dạ, ở trên mạng rất có thể là viên đại tướng dẫn đầu anh em tham gia cuộc tranh luận xuyên diễn đàn, vì một anh em bị bắt nạt mà kéo nhau sang "chửi chết nó", chửi ra danh tiếng, chửi ra uy vọng, không ai không hay.

Hôm nay Triệu Thần trước tiên vào xem trang cá nhân, đọc bài trả lời của cuộc chiến bàn phím hôm qua, xem thằng nhãi ranh tập tành vào mạng còn dám mở mồm đáp lại lời lẽ đanh thép của hắn không?

Kết quả là thấy câu trả lời thưa thớt, vài bình luận chẳng ngọt chẳng nhạt, chẳng có lời lẽ nào hay ho, không khỏi mất hứng, không còn cảnh tượng "tráng lệ" một bài viết của mình làm cả diễn đàn sôi sùng sục, khen ngợi tán dương lẫn trích dân bới móc chửi rủa lên hàng trăm nữa.

Trong lúc buồn chán hắn mới lướt qua top 10 chủ đề hot của diễn đàn, thấy chủ đề mới của ID Quan Sơn Mặc Khách, tên này là quản trị viên của box Tin tức xã hội, ngoài đời là luật sư, nên thường xuyên bàn luận về chính sách luật pháp. Chắc vì nhìn thấy hắn online nên gửi tin nhắn qua :" Chẻ Củi huynh có xem tin bom tấn hôm nay chưa, viện trưởng Trần Dược của Đại học Trung Nam người phát triển Quốc tâm số 1 bị bóc trần là kẻ ăn cắp làm giả."

Thực ra không cần nhắc, hắn đã nhìn thấy nhiều lời nhắn ở các chủ đề khác rồi.

"Mọi người mau chuyển sang box Khoa học học thuật, xem bài viết mới nhất được ghim lên! Có tin trọng đại.

"Cái hạng mục Quốc Tâm của Đại học Trung Nam xảy ra chuyện rồi."

" Đột nhiên xảy ra địa chấn, có chuyện gì vậy? Mọi người đều lạc đề hết rồi."

"Tôi xem bài viết đó rồi, tính chân thật đáng nghi lắm, tôi á, có điên mà tin."

" Thằng bóc phốt chuyện này trẻ con à, có biết đó là hệ thống nhúng có khả năng cạnh tranh quốc tế không, mày có biết hệ thống kiểm nghiệm là gì không? Chẳng lẽ chuyên gia đều ngu như mày."

" Thí chủ nào hảo tâm cho bần tăng 500 đồng đường dẫn đi."

Một loạt bài viết đập vào mặt như thế, Triệu Thần cần gì phải tốn công đi tìm nữa, một liên kết dẫn tới bài viết gốc đã có khắp nơi rồi.

"Người chẻ củi núi xanh" cùng vô số người khác tham gia một cuộc khẩu chiến online oanh liệt chưa từng có trên lịch sử internet nước nhà.

Dương Hạ từ thư viện đi ra thì khá muộn rồi, đây là buổi tối không có bão cát mù mịt ở Bắc Kinh, cô ngẩng đầu nhìn sao trời, thực sự chẳng còn nhớ lần gần nhất nhìn thấy bầu trời sao như thế là khi nào. Thời tiết nơi này không tốt, cô cảm giác da mình ram ráp, thật nhớ Sơn Hải quanh năm ôm hòa.

Hình như là đó là đêm hè mùa hạ ở Sơn Hải, khi hơi nóng còn chưa tan hết, trên cái sân thượng đầy thùng chứa nước rỉ sét, chàng trai kia chỉ lên trời nói cho cô biết đâu là chòm sao thợ săn.

Cô còn nhớ khi đó cậu ta mặt hơi đỏ, hơi thở hơi gấp, đó là thời kỳ thiếu niên xa xôi của họ.

Bọn họ chia sẻ với nhau quá nhiều thứ, quá nhiều kỷ niệm, tới mức tình cờ nhìn cái gì cũng có thể dễ dàng liên tưởng tới sự việc liên quan, rồi nhớ tới đối phương.

Đi trên đường, khu lầu bên cạnh hình như là vừa kết thúc một buổi diễn giảng, có rất nhiều người tràn ra ngoài, từng nhóm túm năm tụm ba bàn tán, vì thế cũng có vài lời truyền vào tai cô, cái gì mà diễn đàn, cái gì mà ăn trộm, rồi đại học Trung Nam.

Dương Hạ có linh cảm không lành, cái linh cảm này chẳng biết hình thành từ bao giờ nữa, bụng cô cồn cào, mỗi lần Trình Nhiên gây họa là cô gần như đều biết trước.

Cậu ta lại làm gì nữa đây, cô định tới gần nghe rõ hơn, nhưng mà người ta đi rất nhanh, vẻ mặt kích động.

Điện thoại báo có tin nhắn của La Thiến :" Về chưa?"

Dương Hạ đứng dưới tán cây đèn đường không chiếu tới, ánh sáng xanh lam từ màn hình phát ra hắt lên mặt cô, cảm giác bất an càng rõ, cô không gửi tin nhắn trả lời mà bấm số gọi lại.

Kết quả vừa có một tiếng chuông là có người nhấc máy, giọng La Thiến rất gấp: “ Dương Hạ, bạn ở đâu, có lên diễn đàn Thủy Mộc chưa?”

“ Mình vừa ở thư viện về, xảy ra chuyện gì rồi.”

“ Loạn, loạn hết rồi, hạng mục Quốc Tâm hiềm nghi ăn cắp.” Giọng La Thiến mang vẻ hưng phấn nhiều hơn là hoảng loạn:

“ Bạn nói rõ xem nào. “ Một cơn rùng mình khẽ làm gai ốc chạy khắp người Dương Hạ, đừng nói là chuyện này liên quan tới cậu ấy:

“ Nội dung trên đó vạch trần rằng cái chip đang xuất hiện trên khắp mặt báo kia chính là sản vật phòng thí nghiệm do Trình Nhiên phụ trách, đây là vụ xâm phạm học thuật ...”

“ Không nhầm chứ?”

“ Mình cũng tưởng hoa mắt cơ, sau đó mình còn vào group chat của Thập Trung, quả nhiên có rất nhiều bạn học của chúng ta ở Đại học Trung Nam phát biểu về chuyện này. Trình Nhiên và Đại học Trung Nam cùng thành lập một cái phòng thí nghiệm, do Công ty CQ bỏ tiền, CQ đầu tư cho Hội Thiên Hành, bọn họ thu hút rất nhiều tiến sĩ thạc sĩ vào đội ngũ ...”

Dượng Hạ khép mắt lại dậm chân, cô biết mà, lại nghe tin tức xấu về cậu ấy rồi, chuyện này cô vốn cũng quen, nhưng lần này khác, không còn là mưa gió, mơ hồ có tiếng sấm rền vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận