Trùng Nhiên

Chương 371: Đại hội thẩm vấn công khai.

Bài viết về Thiên hành đạo quán lần lượt xuất hiện trên các tạp chí ở Thành Đô, mới đầu do Trình Nhiên bỏ tiền mời phóng viên tới trải nghiệm viết bài, sau đó là các báo khác chủ động đưa tin.

Trước đó Tương Chu tuyền người đa phần từ trường học, những người này về trường tiết lộ ra, sự tích về hắn nhanh chóng lan truyền trong khoa, thậm chí vượt qua khoa, mở rộng toàn trường.

Thế là Tương Chu ngay lập tức nâng lên tầm với mấy học sinh tốt nghiệp tiềm lực cực tốt khóa trước.

Chủ nhiệm khoa trước kia thích lên mặt với học sinh, khi Tương Chu gọi điện tới hỏi chuyện tốt nghiệp không ngờ trả lời cực kỳ ôn hòa, nói chỉ cần đóng tiền thi lại là được, thi cho mở tài liệu.

Tương Chu nổi danh trong trường một cái, tức thì kéo theo khá nhiều học sinh trong trường vì tò mò mà tới, theo lời Liên Tiểu Hổ nói, có một cô gái tên Tương Yến, rất xinh đẹp, gần đây thường xuyên đến quan, xem chừng hai người có hi vọng. Tốt nghiệp với tương lai với học sinh đại học năm cuối là con đường không xác định, bọn họ không rõ ngày sau thế nào, phải trải qua vài năm xã hội mài rũa mới dần thấy nó.

Cũng chính vì thế khiến đám học sinh rời tháp ngà trường học rất yếu đuối, phá vỡ lời hứa tốt nghiệp, mỗi người một nơi, yêu đương thời đại học vì thế thành lời nguyền.

Còn Tương Chu, đột nhiên hắn được sức mạnh vô hình kéo khỏi quỹ đạo đó, trở thành tấm gương làm đám bạn học phấn chấn ngưỡng mộ.

Đương nhiên cái quán lớn như thế, lại có đám trẻ con trong khu tập thể tới giúp, muốn giữ kín được thành chuyện xa xỉ, tin tức như cát trôi qua kẽ tay, nhanh chóng chảy đi.

Chỉ bốn ngày sau khi Thiên hành đạo quán khai trương, tin đồn liền tới tai Trình Phi Dương, Từ Lan. Mới đầu nghe người ta nói, Trình Phi Dương không tin, nhưng mà sau đó ba người thành hổ, muốn không tin cũng không được nữa rồi, cho nên Trình Phi Dương chuyên môn để trống thời gian về nhà sớm, hôm đó trong nhà làm cơm thịnh soạn vô cùng, Trình Nhiên vừa về tới nhà, đại hội xét xử công khai lần thứ nhất của Trình gia cũng bắt đầu.

Kết quả là Trình Nhiên hết sức thành khẩn khai nhận, không quanh có, không chối tội.

Từ tòa nhà đi thuê, Thiên hành đạo quán là cà phê chủ đề, thủ tục liên quan do Triệu Thanh lo liệu giúp, Tương Chu 5% cổ phần làm giám đốc Thiên hành đạo quán.

Từ Lan nghiêm mặt hỏi điều quan trọng nhất: “ Con lấy đâu ra nhiều tiền như thế để mở cái quán đó?”

Đây là chuyện sớm muộn gì cũng tới, Trình Nhiên cảm giác hơn một năm kiến thiết tâm lý cho cha mẹ chắc là đủ rồi: “ Cái trò thẻ bài mà con và anh Trình Tề cùng làm đó, bây giờ anh ấy kinh doanh rất lớn.”

“ Lớn cỡ nào? “ Từ Lan quyết không cho qua loa:

“ Thì đại khái mỗi năm kiếm được trăm vạn, hoặc nhiều hơn. “ Trình Nhiên thấy thái độ của mẹ như thế, giảm con số một ít:

Trình Phi Dương hít một hơi như đau răng, ít ra còn ngồi yên rồi, chứ Từ Lan đã đứng bật dậy, vỗ bàn: “ Bác cả con có biết không? Thế thì chuyện học tập làm sao, mẹ chỉ nghĩ các con làm chơi thôi, giờ làm lớn thế này, học hành thế nào? “

“ Mẹ, mẹ nghe con nói đã nào, bác cả không biết chuyện này, anh Trình Tề cũng có lý do mà. “ Trình Nhiên hơi ngả người ra sau, mẹ y quen tay đánh một phát thì quá oan:

Trình Phi Dương kéo vợ ngồi xuống, khẽ lắc đầu.

Trình Nhiên nuốt nước bọt phân tích tình hình hiện giờ của Trình Tề, rõ ràng nhiệt tình sáng nghiệp của hắn cao hơn hẳn vùi đầu vào học chuyên ngành vốn không hợp khẩu vị. Cứ theo đà này mà nói, dù chuyên tâm học tập, sau này thành giáo viên, chỉ vẻn vẹn là vì có một công việc ổn định thôi, nhưng bây giờ có cơ hội làm việc tốt hơn, sao không làm?

Mà Trình Tề đã là người trưởng thành rồi, không cần trong nhà quản lý nữa, so với nhiều học sinh đại học còn không biết mình học làm gì, Trình Tề đã lựa chọn đường mình đi.

“ ... Mẹ, cho nên chuyện này mẹ đừng cho nhà bác cả biết, biết cũng chẳng ích gì, mà với tính vợ bác ấy, nhất định can thiệp vào, cản trở theo đuổi của anh ấy. Tương lai tốt hay xấu thế nào, người anh ấy trách sẽ là mẹ, mẹ biết là được, đừng nói ra.”

Từ Lan bứt rứt lắm, với tính cô mà nói, đáng lẽ lập tức cầm điện thoại lên rồi, nhưng thấy con trái cũng có lý, đây không phải chuyện xấu, mình xen vào bừa bãi, nói không chừng làm tệ đi.

Nếu ngăn phải ngăn từ đầu cơ, giờ nếu làm tới mỗi năm kiếm mấy trăm vạn rồi phải ngừng, ai chịu.

Trình Phi Dương xưa nay luôn chủ trương đề cao trách nhiệm nên ngầm thừa nhận chuyện này, hỏi: “ Sao con có thể đăng ký pháp nhân công ty? Con đã đủ tuổi đâu?”

Trình Nhiên giang tay: “ Pháp luật có quy định người có năng lực dân sự đầy đủ có thể làm đại biểu pháp nhân, nếu qua tuổi 16, chưa tròn mười tám thì phải chứng minh được năng lực tự chủ có của mình, với thu nhập của con từ Tam Quốc Sát, chuyện này không thành vấn đề.”

“ Vì sao con lại muốn làm cái này? “

“ Vì rất vui, cha không chơi board game nên không rõ, chơi board game xưa nay không dễ gom đủ người, cũng thường khó tìm địa điểm. Con nghĩ, để sau này có thể tiếp tục chơi, không bằng mở một cái quán cà phê như thế, tập trung người có cùng sở thích, khi nào rảnh tới chơi, rất tiện.”

Cách giải thích có phần trẻ con này được Từ Lan tiếp nhận, dù làm lớn thế nào cũng bị liệt vào phạm trù "chơi" thôi, phù hợp với nhận thức nhất quán của cô về con trai từ nhỏ tới lớn.

Trình Nhiên bắt thóp mẹ rồi, vấn đề là ở cha y.

Trình Phi Dương trầm mặc, đoán chừng phần nào hiểu được ý đồ của con trai, nên không vạch trần, nghiêm giọng hỏi: “ Vậy chuyện học?”

“ Con sẽ không để thành tích sụt giảm, chơi được cũng phải học được ạ. “ Trình Nhiên đảm bảo:

Trình Phi Dương cau mày: “ Con nghĩ chuyện kinh doanh đơn giản như vậy à?”

“ Cha, dù sao thì tiền do con làm board game kiếm được, có thua lỗ thì coi như con được một bài học kinh nghiệm, hiện con đâu cần tiền làm gì, nên mất hết cũng chẳng sao. Còn về chuyện học tập, cha mẹ cũng biết rồi, rất nhiều người vừa học vừa tham gia các loại hoạt động, đem con so với người rảnh rỗi chế tạo người máy, làm người mẫu, hay tham gia biểu diễn có là gì. Con dùng thực chiến nghiên cứu kinh doanh và kinh tế, chơi cũng đồng thời là học mà.”

Bị cáo quá gian xảo, nhìn có vẻ thật thà, nhưng hỏi gì đáp nấy lưu loát, làm người ta không bắt bẻ được.

Trình Phi Dương có chút hậm hực, nghiêm mặt mãi mới hừ một tiếng: “ Con chơi cũng được, kinh doanh cũng được, nhưng con cần nhớ kỹ một điều, con đang là học sinh, học tập là điều quan trọng nhất. Những kiến thức bây giờ con nghĩ rằng vớ vẩn, không thiết thực, nhưng sau này con sẽ hiểu giá trị của chúng trong cuộc sống. Cho nên không phải cha yêu cầu con thành mọt sách mà học, cha chỉ cần con học tập với thái độ nghiêm túc, con đỗ vào trường đại học tốt, sau này con muốn làm gì thì tùy.”

Từ Lan cũng rất tán đồng lời này của chồng: “ Bản thân học tập cũng là quá trình rèn luyện con người.”

“ Vâng, con hiểu. “ Trình Nhiên ngồi thẳng lưng gật đầu:

Trình Phi Dương lại nói: “ Còn cái hệ thống tin nhắn tức thời hôm đó con và Lý Minh Thạch thì sao, cái mà hai đứa thức tận hai giờ đêm bàn bạc đó.”

Nhắc tới chuyện này Từ Lan không khỏi nghĩ tới hôm đó con mình đi nửa chừng lại về, tuy không hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng từ hôm đó cô luôn để ý quan sát Trình Nhiên. Nhìn bề ngoài Trình Nhiên giống như không có gì thay đổi, như quên chuyện đó rồi, chỉ là thời gian trầm mặc như theo đuổi suy nghĩ gì đó rõ ràng nhiều lên.

Cô sợ con mình vì chuyện đó mà tính cách trở nên u ám.

Trình Nhiên đề nghị: “ Cha, cái hạng mục này con bán cho Phục Long 20% cổ phần nhé, Lý Minh Thạch làm tổ trưởng hạng mục, được 10%. Phục Long không cần hỗ trợ tài chính, chỉ cần cung cấp cho con địa điểm làm việc cùng máy chủ ở giai đoạn tiền kỳ ... “

Trình Phi Dương chỉ mặt Trình Nhiên cười lớn: “ Cái thằng nhãi con càng ngày càng khôn đấy, đặt công ty ở Phục Long là để dùng người của cha, ăn chực máy móc của cha, con định tay không bắt giặc đấy à? Con có tiền mà, mở được quán cà phê, cũng thuê được máy chủ thôi.”

“ Nhưng mà con không có người, hơn nữa dựa lưng vào đại thụ hướng ké bóng mát mà, với lại có trao đổi cổ phần cùng Phục Long, sau này truyền máu cũng dễ.”

“ Chỉ là một phần mềm nhỏ thì cần gì nhiều thứ phiền phức thế chứ? Con cần bao tiền khởi động?”

“ Mới đầu thì vài chục vạn khởi động đủ rồi, nhưng mà tương lai phát triển nữa chứ cha, sau này làm lớn lên, Phục Long chẳng qua bỏ ra ít tiền, ít máy móc, ít nhân lực, báo đáp vô hạn ... “ Trình Nhiên ra sức kích động:

“ Được rồi, được rồi, cha đồng ý. “ Trình Phi Dương tức tới bật cười: “ Mấy chuyện này, con đi lừa Lý Minh Thạch là đủ, cha không rảnh chơi với con, hai đứa tự làm đi, sau này làm ra được cái gì hẵng tính.”

Có một người cha theo chủ nghĩa thực tế, dứt khoát trực tiếp, là may mắn cũng là rất bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận