Trùng Nhiên

Chương 825: Vết xe đổ.

Phòng hội nghị trung tâm nghiên cứu phát triển Phục Long tại Nga, Trình Phi Dương nhận một cuộc điện thoại, hội nghị không mang tính chất tuyên giảng báo cáo gì, giống thảo luận hơn, cho nên Trình Phi Dương rời đi, hội nghị vẫn cứ tiến hành.

Phó tổng giám đốc Cố Thành Tây theo Trình Phi Dương tới Nga đoán được mục đích của cuộc điện thoại này, khởi nguồn là vì Trình Nhiên muốn tổ chức họp báo ở Đại học Trung Nam, thế là thời gian qua có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tời. Hi vọng Trình Phi Dương ra mặt, ngăn cản Trình Nhiên tổ chức buổi họp báo kia, nói bên trên sẽ cử tổ điều tra xuống, sẽ cho một câu trả lời thỏa đáng, tránh sự thể khuếch đại vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bọn họ muốn Trình Phi Dương vì đại cục.

Cố Thành Tây cũng đi ra ngoài, nghe thấy Trình Phi Dương cười sang sảng với phía bên kia: “ ... Tôi chẳng quản được nó, chuyện của nó để nó tự quyết định, nó tự chịu trách nhiệm, ví như trước đó nó bị người ta chửi mắng như thế, tưởng chừng ra đường là người người đuổi giết, tôi cũng kệ nó mà, ...”

Cúp điện thoại rồi Trinh Phi Dương vẻ mặt thay đổi ngay, âm trầm tới phát sợ: “ Trước chúng hận không thể dồn con tôi vào chỗ chết, còn định kéo cả Phục Long vào, bây giờ lại cuống cuồng lên mong tôi can thiệp, làm gì có chuyện dễ dàng thế, tôi không đạp cho bọn chúng một phát là chiếu cố đại cụ rồi.”

Cố Thành Tây đi tới: “ Xem ra bọn chúng đều cảm giác được trời sắp sập, sao anh không tắt điện thoại đi cho đỡ phiền.”

Trình Phi Dương đút điện thoại vào túi: “ Sao phải tắt, tôi muốn xem xem kẻ nào đứng đằng sau muốn bắt nạt con tôi chứ, nó không cần tôi nhiều chuyện, nhưng nếu có cơ hội cũng phải để chúng biết nó không phải không có cha để tùy tiện ai muốn bắt nạt cũng được.”

Cố Thành Tây thầm mặc niệm cho những kẻ kia, tổng giám đốc Trình mà nổi giận à, không phải là đùa đâu.

Hôm nay Đại học Trung Nam đón một đoàn khách, trưởng ban đầu tư tỉnh, họ muốn tới tham quan phòng nghiên cứu kỹ thuật đa công năng của Đại học Trung Nam.

Tất nhiên bọn họ không thể nói thẳng ra là tôi muốn xem cái hạng mục Hán Vũ kia, bất kể là có thiện chí hay ác ý gì, Hán Vũ giờ giống thứ mẫn cảm không ai dám nhắc tới, lại không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

Mà người đứng sau thiết kế tất cả cũng khiến người ta khó xử không kém, vì phải đối diện với y thế nào đây, với chừng ấy vầng hào quang phủ trên người, ai có thể xem nhẹ y? Nhưng nếu phải khách khí với y, thì càng khó ở, ví dụ bây giờ vị trưởng ban cấp phó tỉnh kia cũng trên 50 rồi, nếu bảo phải niềm nở với chàng trai tròn 20 tuổi, khó lắm.

Đúng là làm người ta đau đầu.

Trình Nhiên không thể giả vờ không biết điều ấy, vì thế mỗi khi lãnh đạo xuống tìm hiểu, y đều tham gia, nhưng để Lý Thái Hành hoặc Hồ Chí Vĩ thay mặt giải thích hạng mục với lãnh đạo, y theo sau thi thoảng tiếp nhận ánh mắt của lãnh đạo rồi gật đầu xác nhận là đủ.

Hôm nay trong đoàn người tham quan hạng mục, có một vị khách đặc biệt, Lục Vĩ, vừa từ vị trí phó huyện trưởng thăng lên làm chủ nhiệm thuộc ban đầu tư thành phố Nam Châu, cấp bậc lên phó xử.

Theo quỹ tích thăng tiến thông thường, hắn ở vị trí này một hai năm, sau đó nhảy xuống huyện, vậy là thành huyện trưởng, hoặc khu trưởng rồi, là thành tựu nhiều người cả đời không với tới, trong khi hắn mới 28.

Thế nhưng vẻ mặt Lục Vĩ không chút vui vẻ, chứng kiến phòng thi nghiệm quy mô, lực lượng nghiên cứu đông đảo cùng quản lý khoa học nghiêm ngặt, hắn tin ngày Hán Vũ ra đời rất gần rồi, khi đó là cái đinh đóng xuống quan tài hạng mục quốc tâm.

Lúc đó Lục gia bị kéo vào, không ai biết hậu quả tới mức nào.

Cái búa đang nằm trong tay chàng trai trẻ đi song song với hắn lúc này.

“Cậu có biết vì sao tôi tích cực đưa hạng mục Quốc Tâm về nước không?” Lục Vĩ quay đầu sang nhìn Trình Nhiên, lần đầu gặp nhau hắn đã đánh giá chàng trai này không thấp, nhưng không ngờ y đi tới bước này, dùng âm điệu chỉ hai người mới nghe thấy, hắn không che giấu mình là người ở sau góp phần thiết kế lập kế hoạch cùng thúc đẩy hạng mục này:

“Vì sao?” Trình Nhiên quả nhiên không tỏ ra bất ngờ, thái độ không thân thiện chẳng lạnh nhạt:

“Trước khi tôi đi du học, nước ta dùng sức lao động giá rẻ thu hút đầu tư quốc tế, khi đó chúng ta còn rất nghèo, ngoài con người, chúng ta chẳng có gì cả.”

Lục Vĩ cảm thán, có chút đau lòng nói :”Bảy năm qua đi tôi trở về, một lòng nhiệt tình tham gia công tác, muốn đem kiến thức học được ở quốc gia tiên tiến, đóng góp cho nước nhà. Cậu biết tôi thấy gì không, 7 năm rồi, vẫn không có gì thay đổi, thậm chí còn tệ hơn, chúng ta vẫn bán sức lao động kiếm sống. Trước kia kỳ vọng lấy thị trường đối kỹ thuật, dẫn dắt vô số nhà đầu tư nước ngoài vào trong nước, lập nên công ty liên doanh, hi vọng có thể học hỏi kỹ thuật từ họ.”

“Nhưng không, chúng ta chẳng học hỏi được gì, những công ty liên doanh kia chỉ biết không ngừng thúc ép cường độ lao động của công nhân, áp chế lương của họ để kiếm lợi. Bỏ đi lý do một số kẻ bán lương tâm làm nô lệ cho ông chủ nước ngoài, còn lý do cốt tử nhất, đó là chúng ta thiếu kỹ thuật, nên mãi mãi chỉ có thể ở dưới tầng cuối cùng của chuỗi sản nghiệp.”

“Tôi muốn thay đổi hiện trạng đó, vì vậy khi thông qua vài người bạn biết tiến sĩ Trần có ý định quay về cống hiến cho đất nước, tôi hết lòng giúp đỡ ông ấy.” Lục Vĩ lời lẽ hùng hồn nhiệt huyết đầy sức truyền cảm :” Trình Nhiên, từ việc cậu làm, tôi tin chúng ta là cùng một loại người, chúng ta có cùng hoài bão, muốn đất nước tiến bộ, không thể dẹp bỏ bắt đồng để hướng tới mục đích cao hơn sao?”

Trình Nhiên nhìn thẳng vào mắt Lục Vĩ không nhận thấy có chút giả dối nào trong đó, phải thừa nhận những lời này rất có sức cảm nhiễm, ngẫm nghĩ một lúc, nói :” Tôi hỏi anh câu này, ngày 17 tháng 2 năm 2000, anh dẫn đoàn sang Myanmar, khi đi có 17 người, khi về chỉ có 16, thiếu mất một cô gái, anh có thể nói cho tôi biết cô gái đó là ai không?”

Đó chính là ngày Khương Vi Cầm ra lệnh bắt viên giám đốc người Mỹ, sau đó phát hiện cô nhân tình đưa tài liệu tố cáo biến mất, tới nay không ai biết cô gái đó biến mất thế nào.

Trình Nhiên đương nhiên chĩa thẳng mũi giáo nghi ngờ vào Liễu Cao, Lục gia, mất hơn một năm đội ngũ “FBI” trong tay Triệu Thanh mới mò ra tin tức này.

Lục Vĩ sắc mặt biến đổi, nhưng bình thường rất nhanh, chỉ là vẻ nhiệt tình khi nãy biến thành có chút lạnh:” Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, không một khi vì tranh chấp mà bỏ ra cái giá lớn hơn cái tranh chấp, thì tranh chấp thành vô nghĩa.”

Trình Nhiên mỉm cười xoay lưng về phía Lục Vĩ, tiếp tục đi về phía trước, không trả lời hắn, có lẽ Lục Vĩ nói thật, có lẽ hắn một thời từng nhiệt huyết hoài bão như thế, ngay hiện giờ hắn vẫn đang nghĩ mình đang làm đúng, nhưng hắn tha hóa mà bản thân không nhận ra.

Như Trình Nhiên từng trả lời cô út của Khương Hồng Thược, một khi thỏa hiệp rồi, sẽ không thể quay đầu lại, từ không câu nệ tiểu tiết cho tới không từ thủ đoạn là một bước rất gần.

Lục Vĩ là vết xe đổ Trình Nhiên cần tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận