Trùng Nhiên

Chương 263: Làm gì có cơ hội !!!

Hôm đó ở cổng trường lúc tan học có một đám nam nam nữ nữ tới, trong đó quá nửa là con gái, có người tinh mắt hoặc giao lưu rộng rãi nhận ra những người này tới từ Nhị Trung, trong đó có một cô gái được công nhận là hoa khôi trường, tên Lô Hiểu Lâm.

Nhị Trung cũng nằm trong khu thành phố cũ, về mặt vị trí địa lý có thể nói là hàng xóm của Nhất Trung, hai bên có không quá lạ gì về nhau.

Đầu tiên mọi người không biết đám người này vì sao lại tới, đến khi Trình Nhiên ra khỏi cổng trường, đột nhiên có nữ sinh chặn đường, sau đó chỉ về phía một cô gái ngồi ở quán trà sữa đối diện cổng trường, khẩn thiết nói gì đó.

Trình Nhiên nhìn về phía quán trà sữa.

Trong quán có một cô gái đội mũ lưỡi trai, đi giày thể thao cùng quần bó, mặc áo liền mũ, tay áo sắn lên, để lộ ra đoạn cổ tay trắng nõn như ngó sen đeo vòng tay tinh xảo, chắc là gia cảnh không tệ. Cô gái ngậm ống hút trà sửa, mắt long lanh chạm mắt với Trình Nhiên, không xấu hổ né tránh mà khẽ mỉm cười, đại khái đã biểu hiện được tám chín phần sức hút của mình.

Theo kinh nghiệm của cô, nam sinh có thể kháng cự mình chưa xuất hiện.

Nụ cười đó là đám đông xem náo nhiệt ở cổng trường hoa mắt, mà thế trận của người Nhị Trung phải nói là cường đại, đoán chừng để tạo khí thế cho Lô Hiểu Lâm.

Khi mọi người mang đủ loại hâm mộ lẫn ghen tỵ với Trình Nhiên, Trình Nhiên chỉ đưa tay vẫy vẫy với Lô Hiểu Lâm, mỉm cười coi như chào hỏi, sau đó đi thẳng một mạch, đuổi cũng không kịp.

Để lại một đám học sinh Nhất Trung chuẩn bị xem trò hay và học sinh Nhị Trung tới trợ trận thộn mặt.

Nụ cười Lô Hiểu Lâm cứng lại trên môi.

Mọi người hoàn toàn không hiểu.

Thế là sao?

Cậu cho rằng bọn này kéo cả đám tới để gật đầu chào hỏi với cậu thôi à?

Du Hiểu từ trên thành cầu nhảy xuống hết sức phẫn nộ, cái thằng này có bệnh!

Sao mày có thể từ chối con gái nhà người ta như thế chứ?
Lô Hiểu Lâm kỳ thực biết Trình Nhiên từ lâu rồi, cái ngày liên hoan tốt nghiệp sơ trung, cô chứng kiến Trình Nhiên hát bài Câu chuyện thời gian. Rồi buổi tụ hội của Triệu Nhạc hôm mùng 4 Tết, cô lại gặp Trình Nhiên lần nữa, khi đó mới chú ý tới Trình Nhiên.

Ngày đầu tiên của lễ hội âm nhạc, Lô Hiểu Lâm và bạn bè tới hội trường số 3, nghe Tần Tây Trăn hát, vì thế khi xảy ra chuyện tranh cãi kia mà ngày cuối cùng cô cũng tới cổ vũ cho Tần Tây Trăn, không ngờ rằng thấy Trình Nhiên trên sân khấu, còn nổ súng nhắm vào hai kẻ khốn kiếp kia.

Dáng vẻ khi đó của Trình Nhiên để lại ấn tượng thực sự sâu sắc với Lô Hiểu Lâm, không xua đi được.

Có lẽ không khí lễ hội âm nhạc và ca khúc ở đó ảnh hưởng tới tâm tình của cô, có lẽ vì nguyên nhân khác, tóm lại rốt cuộc Lô Hiểu Lâm quyết định chinh phục cho được Trình Nhiên.

Bản thân cô là cô gái tính cách cởi mở, được lòng người, từ nhỏ tới lớn có mấy bạn trai rồi, từ lớp trưởng, tới hoàng tử piano, rồi bạn trai nhiệm kỳ gần nhất là đội trưởng đội bóng rổ con trai hiệu trưởng Nhị Trung.

Sau lễ hội âm nhạc, Lô Hiểu Lâm đề nghị chia tay.

Khi đó Nhị Trung xôn xao, thành thích học tập của Lô Hiểu Lâm chẳng ra sao, chẳng hiểu vì sao đội trưởng bóng rổ vừa đẹp trai, gia cảnh tốt, thậm chí hiệu trưởng còn ngầm đồng ý cho hai bên phát triển tình cảm, đồn rằng nhà họ còn ám thị sau này tốt nghiệp cao trung có thể an bài cho cả hai vào cùng trường đại học nữa.

Vậy mà Lô Hiểu Lâm lại vứt đi tương lai tốt đẹp như vậy.

Vì sao?

Về sau mọi người có được đáp án.

Cho nên khi tới Nhất Trung mới có thanh thế rầm rộ như vậy.

Nếu chỉ một lần thôi cũng không ảnh hưởng lớn như thế, kết quả là ngày hôm sau, Trình Nhiên lại bị chặn đường, lần này Trình Nhiên không đi ngay mà tới quán trà sữa ngồi một lúc mới đi.

Vẫn để lại một đám học sinh Nhị Trung choáng váng.

Chuyện này làm rất nhiều quần chúng buôn dưa ở Nhất Trung không hiểu, nói gì thì nói con gái người ta xinh đẹp như vậy, lại chủ động tìm tới mình, tuy không biết nói gì với nhau, ít ra thì cũng không nên đi nhanh vậy chứ?

Những câu hỏi vì sao liên quan tới Trình Nhiên lại tăng thêm một.

Về sau ở Nhị Trung có người hiếu sự nghe nóng được nguyên nhân lưu truyền ra.

“ Trình Nhiên vào quán trà sữa, Lô Hiểu Lâm nói muốn kết bạn với cậu ta, mời cậu ta ăn, hỏi cậu ta muốn ăn gì.”

Giữa tiết học, đám nam nữ tụ lại một chỗ, ríu rít thăm dò quân tình.

“ Nếu là nam sinh bình tường không từ chối, đúng không? Chả có lý do gì từ chối cả, thậm chí đáng lẽ phải nói để mình mời mới đúng. Như thế qua qua lại lại liền dần quen thuộc rồi, mọi người đoán xem Trình Nhiên trả lời thế nào?”

“ Trả lời thế nào?”

“ Đừng lằng nhằng nữa, nói đi.”

“ Sốt ruột chết đi được, mau nói đi, nhử người ta như thế thì thêm được miếng thịt nào chắc.”

Ở cái tuổi chớm biết yêu này, chuyện chặn đường theo đuổi nữ sinh nhiều vô kể, thi thoảng cũng có nữ sinh theo đuổi nam sinh. Nhưng mà đều thẹn thẹn thò thò, đưa một bức thư thôi cũng đỏ mặt chạy mất rồi, đâu ra chuyện công khai thẳng thắn như Lô Hiểu Lâm.

“ Khi đó Trình Nhiên nói ‘thế này đi, mọi người từ xa tới là khách, để tôi mời đi, mọi người muốn ăn gì thoải mái chọn!’, nói xong rút trong túi ra một xấp 100 đồng, lấy mấy tờ đưa cho chủ quán, chắc tầm 5 tờ. Một cốc trà sữa có 5 đồng, đắt nhất 12 đồng, phía Nhị Trung có 20 người thôi, mỗi người mấy cốc trà sữa đắt nhất cũng chẳng hết chừng ấy. Có người không nhịn được hỏi, thực sự muốn gọi gì thì gọi à? Trình Nhiên gật đầu đi luôn, đám Nhị Trung vẫn ồn ào.”

Tất cả người nghe líu lưỡi: “ Trình Nhiên nhiều tiền thế?”

“ Không nhiều sao được, cha cậu ấy là tổng giám đốc Phục Long mà, nhân viên nhà họ tới hàng nghìn đấy.”

Lô Hiểu Lâm định dùng đạn pháo bọc đường để ăn mòn Trình Nhiên, kết quả Trình Nhiên đập thằng tiền vào mặt, thứ anh đây ít thiếu nhất chính là tiền.

Quá bá đạo!

Trình Nhiên vẫn như xưa, ra chiêu chẳng theo đường lối tầm thường.

Vì thế mà giờ ra chơi hôm sau, Trình Nhiên bị Dương Hạ "giáo huấn" một trận.

Dương Hạ cùng Diêu Bối Bối, Liễu Anh vừa ra chơi là đi thẳng tới chỗ Trình Nhiên, Dương Hạ ngồi xuống vị trí trước Trình Nhiên, xoay người lại, dùng giọng nói bình tĩnh mà lãnh đạm chất vấn: “ Trình Nhiên, cậu nhiều tiền lắm à, liền một lúc mời tới hai mấy người, mà lại còn chẳng quan biết gì cả. Cha cậu kiếm được tiền không dễ dàng, để cậu mang ra ngoài hoang phí, lấy thể diện với người ta hả?”

Cái dáng vẻ này giống hệt như trước kia cô mắng Trình Nhiên thành tích không tốt để người nhà lo lắng.

Cái mũi nhỏ hơi hếch lên, đôi mày mảnh như lá liễu nhíu lại, chẳng chút nể nang gì mắng Trình Nhiên ngay trước mặt cả lớp. Trình Nhiên chẳng vì thế mà tức giận, ngược lại nhìn làn da trắng trẻo đó hồng lên vì giận rất xinh đẹp.

Trình Nhiên sẽ không bao giờ nói ra điều này với bất kỳ ai, nhưng y thích nhất bị Dương Hạ "giáo huấn", những lúc như thế lại có kích động muốn đưa tay vuốt chóp mũi của cô một cái.

Nhưng mà hành vi đó không khác gì vuốt râu hổ cái khi nó đang nổi giận nên đành nén lại.

Bên cạnh Liễu Anh cũng nói: “ Không biết cậu muốn thể hiện cái gì chứ?”

“ Đúng thế! Đúng thế! “ Diêu Bối Bối phụ họa, nhưng sau đó lại hoài nghi: “ Mà sao cậu mời bọn mình chẳng bao giờ hào sảng như thế? Hừ, ở mặt này cậu kém xa Phi Bạch.”

Trình Nhiên không thể nào giải thích với các cô gái là tiền do mình kiếm được, tính y lười, phiền toái mà có thể giải quyết bằng tiền thì y không ngại tiêu tiền. Có điều đám bạn hồi nhỏ này cũng chẳng phải đến nghe y giải thích, nên Trình Nhiên ngoan ngoãn nghe họ phát tiết bất mãn.

Học sinh lớp số 9 chống cằm xem trò hay, người ngoài có lẽ không hiểu sao Trình Nhiên lại có thể từ chối một cô gái xinh như Lô Hiểu Lâm một cách dứt khoát như thế, chứ họ biết có Dương Hạ ở đây, cô gái khác còn có cơ hội sao?

Mặc dù hai người này chẳng bao giờ thể hiện tình cảm gì cả, chẳng giống cặp đôi. Nhưng chỉ cần nhìn Dương Hạ có thể tùy ý mắng mỏ Trình Nhiên, còn Trình Nhiên dung túng Dương Hạ là biết quan hệ bọn họ không tầm thường.

Đến khi Trình Nhiên nhiều lần đảm bảo không có hành vi phung phí tiền bạc như vậy nữa Dương Hạ mới bỏ qua, đoán chừng cũng là vì lúc đó tiếng chuông vào lớp reo lên rồi, nếu không chưa kết thúc đơn giản vậy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận