Trùng Nhiên

Chương 235: Kẻ điên.

Sau Tết, Vương Quốc Dân đưa ra một quyết định mà bản thân hắn rất thấp thỏm, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới Sơn Hải nhậm chức. Hắn tốt nghiệp đại học Khoa kỹ tây nam, tốt nghiệp xong làm việc ở công ty Lợi Phát. Trước năm mới, bộ bưu điện tổ chức lớp bồi dưỡng ở Thành Đô, trong lớp hắn có một người tên Bao Nhất Nông làm việc ở công ty Phục Long, kể cho hắn về cái công ty nhỏ đang tưng bừng gây dựng lên vùng trời của mình.

Vương Quốc Dân coi như tốt nghiệp trường danh giá, vào làm ở công ty Lợi Phát, vẫn còn nhớ niềm vui khi ngày đầu tiên đi làm gọi điện cho cha mẹ ở nông thông nói mình được vào công ty lớn.

Nhưng sau đó, y nhận ra công ty Lợi Phát chẳng như mình tưởng tượng, cái công ty được coi là một trong mười công ty thiết bị điện tử lớn ở Thành Đô này chỉ có trò trải lưới rộng bắt nhiều cá thôi. Mấy năm qua bọn họ cũng học trào lưu tới trường đại học tuyển sinh ầm ĩ lắm, nhưng vào công ty lại là bầu không khí trầm lắng.

Vương Quốc Dân làm việc liền ba năm, tiền lương chẳng điều chỉnh gì, từ 1500 một tháng, tới giờ là 1800 một tháng, muốn làm ra chút thành tích, xin lãnh đạo bên trên nghiên cứu sản phẩm, nhưng được trả lời không có đánh giá thương nghiệp và tiền lệ thành công rõ ràng nên bác lại.

Nghĩ cũng phải thôi, một cái công ty như Lợi Phát không thể nào bỏ mấy tháng ra cho anh nghiên cứu một sản phẩm căn bản không xác định được có khả năng thành công hay không. Vương Quốc Dân thấy mô hình hoạt động này sẽ có vấn đề. Nếu không có sản phẩm của bản thân, một cái công ty cuối cùng chỉ là đại lý bán hàng cho người ta mà thôi, mãi mãi là công ty hạng hai. Thế là càng làm càng chán nản, khi tham gia lớp bồi dưỡng điện tín, gặp được người cùng chí hướng, mới biết ở Sơn Hải có công ty nhỏ, nhưng hừng hực khí thế tự nghiên cứu phát triển sản phẩm của bản thân.

Thứ đánh động Vương Quốc Dân nhất không phải là nghe người đó ba hoa về tương lai công ty tươi sáng thế nào, mà là nghe nói nhân viên có thể căn cứ vào sở trường của mình mà tham gia nghiên cứu các loại sản phẩm. Hoặc chỉ cần có ý tưởng tốt, tìm được người cùng chung ý tưởng với mình trong bộ phận nghiên cứu phát triển, lập nên tổ đội, công ty cho lập hạng mục nghiên cứu, nếu thành công thì công ty sẽ thưởng theo giá trị.

Cuối cùng khiến Vương Quốc Dân động lòng không ngại rời tỉnh thành phồn hoa tới thành phố nhỏ là vì tiền lương 3000.

Vương Quốc Dân đã quá mệt mỏi chán ngán Lợi Phát rồi, hứng thú với ý chí tiến thủ của Phục Long, nghĩ, nếu không được thì làm một hai năm kiếm một khoản tiền rồi từ chức cũng được.

Kết quả sau khi Vương Quốc Dân quyết định tới Sơn Hải, công ty Phục Long phái người tới đón, chính là Bao Nhất Nông cùng tham gia lớp bồi huấn với hắn, khiến Vương Quốc Dân rất bất ngờ, trước kia chưa từng được đãi ngộ như vậy.

Nhưng Bao Nhất Nông bảo hắn, tạm thời không vội về Sơn Hải mà tới thành phố An Long, hai người tới khách sạn đương địa, lên thẳng tầng 15, cửa phòng vừa mở ra, mùi thuốc lá khiến người ta muốn sặc, cả đám người đang nói cười trong đó.

Trong đám đông, một nam tử trung niên cao gầy thấy họ thì đứng dậy, những người khác ngừng nói chuyện, nam tử đó đi tới đưa tay ra: “ Cậu là Vương Quốc Dân sao, tôi là Trình Phi Dương. “

Bao Nhất Nông giới thiệu: “ Tổng giám đốc trước đó xem bải viết Trình bày về công năng sắp xếp trong Tổng đài Nhánh Riêng của anh, bảo tôi dẫn anh tới.

Trình Phi Dương cười: “ Tôi không để cậu tới thẳng công ty ở Sơn Hải nhậm chức mà tới thành phố An Long, không gây thêm phiền toái gì cho cậu chứ, nghe nói cậu muốn gia nhập, tôi rất vui mừng.”

Vương Quốc Dân không ngờ trước mắt mình chính là tổng giám đốc của Phục Long, dù nói mình chắc chắn được trọng dụng, cơ mà chưa nhập chức đã được gặp tổng giám đốc làm hắn bắt tay mà run run: “ Sao tổng giám đốc Trình lại ở An Long, nơi này có hạng mục ạ?”

Bao Nhất Nông nói: “ An Long có một nhà máy sản xuất của công ty Bối Thác, phó giám đốc nhà máy có ý tới Phục Long, kết quả công ty Bối Thác gọi cảnh sát đương địa tới bắt người của chúng ta, tổng giám đốc tới cứu người.”

Vương Quốc Dân cân nhắc nói: “ Chuyện này liên quan tới vấn đề cạnh tranh thương nghiệp, đối phương dùng cách này bắt người cũng không vẻ vang gì, tôi cũng tin Phục Long có nhiều người để xử lý tình huống này, sao tổng giám đốc Trình còn đích thân tới chứ? “

Hàm ý của hắn là, Trình Phi Dương là tổng giám đốc công ty thì phải tọa trấn hậu phương, thời gian đặt vào phương diện vĩ mô, như chiến lược phát triển, quản lý sản suất, chứ sao lại đi xử lý chuyện cấp dưới cũng có thể làm này. Vương Quốc Dân muốn biết, liệu có phải Trình Phi Dương là lãnh đạo không biết nguyên tắc cơ bản vậy không?

Kỵ nhất là lãnh đạo lẫn lộn đầu đuôi như vậy.

Trình Phi Dương xua tay: “ Người bị bắt là đồng nghiệp lâu năm của tôi, kết quả vừa hết Tết đi làm lại gặp chuyện này, ở phòng giam cũng chẳng dễ chịu. Mang về nhân tài cho công ty là lập công rồi, tôi phải để họ biết, họ có hậu thuẫn cường đại sau lưng. Tiểu Vương, cậu gia nhập với chúng tôi, tôi rất cảm kích ... Hiện Phục Long đang rất nhiều người .”

“ Vâng tôi hiểu. “ Vương Quốc Dân dù không hoàn toàn tán đồng hành vi này, nhưng không thể phủ nhận rất ấm lòng người:

So với Lợi Phát đúng là một trời một vực.

“ Tiểu Vương, khoa kỹ tây nam là trường tốt, thế nào, trong số bạn bè quen biết, có ai cùng chí hướng không, Phục Long chúng tôi rất hoan nghênh.”

Hai người trò chuyện, rồi lại giới thiệu một số thành viên công ty, nghe họ trò chuyện đều là làm sao dựa vào mối quan hệ, tìm kiếm nhân viên kỹ thuật kinh nghiệm gia nhập, Vương Quốc Dân đúng là cầu hiền tài như khát nước.

Phục Long thực sự rất thiếu người.

Mặc dù là công ty nhỏ chẳng ai biết đến, vậy mà lại trả mức lương lớn như vậy, Vương Quốc Dân mẫn cảm nhận ra, tình hình kinh doanh của Phục Long phải rất mạnh, nên họ mới có nhu cầu khuếch trương lớn như thế.

Nếu nghiệp vụ chỉ ở nông thôn mà cần nhân tài như thế thì quá khoa trương, đều này chứng minh tầm nhìn và mục tiêu của Phục Long không chỉ có thế.

Vương Quốc Dân thử hỏi: “ Tổng giám đốc Trình, Phục Long đang nghiên cứu máy sắp xếp sao?”

Máy sắp xếp là thiết bị phân phối, một mắt xích quan trọng trong nghiệp vụ điện tín, nói một cách đơn giản thì khi có điện thoại gọi tới thì nó sẽ tự động chuyển điện thoại tới các nhân viên trực điện thoại, tiếp nhận giải đáp thắc mắc của khách hàng.

Trình Phi Dương cũng không che giấu: “ Chúng tôi định nhảy vào mảng này, trước kia chúng tôi đã có một phần tích lũy kỹ thuật, nhưng máy chưa hoàn thiện, thế nên sau khi cậu nhậm chức, tôi dự định để cậu nắm ấn soái hạng mục này.”

Vương Quốc Dân nghi ngại: “ Tổng giám đốc Trình liệu có biết trong nước hiện giờ Bối Thác độc chiếm mảng này không, họ là công ty cung ứng máy sắp xếp chính, trên thế giới nhiều quốc gia đã dùng nhiều năm, chất lượng rất tốt và ổn định. Chúng ta còn chen chân vào được sao?”

“ Chợt nhìn qua thì là như thế, kỳ thực chưa chắc. “ Trình Phi Dương tự tin nói: “ Chúng ta ắt phải đánh một trận với Bối Thác, thế nên cần phải chuẩn bị trước. Bối Thác đúng là chất lượng tốt, tính ổn định cao, nhưng họ là công ty xuyên quốc gia, thiết bị phải nhập khẩu từ nước ngoài. Khi khách hàng có yêu cầu, chuyên gia kỹ thuật của họ khó mà phản hồi kịp thời, còn nhân viên kỹ thuật của chúng ta đảm bảo có thể tới nơi trong vòng một ngày. Năm nay chúng ta sẽ đánh vào Thành Đô, thiết lập văn phòng ở 30 thành phố huyện, tới khi đó sẽ rất cần tới cậu.|

“ Đối đầu với họ ở Thành Đô? “ Một công ty vô danh dám đối đầu trực diện với công ty lớn xuyên quốc gia? Vương Quốc Dân thấy đám người này hoang tưởng rồi:

Trình Phi Dương nói tới đó vỗ vai hắn: “ Cố lên , mục tiêu của chúng ta không chỉ ở Thành Đô, mà là toàn quốc. Ở tỉnh Tứ Xuyên, chúng ta thẩm thấu ở nông thôn và thành phố nhỏ, ăn món phân ngạch của Bối Thác, đồng thời trên phạm vi toàn quốc lấy Thượng Thông làm đối thủ .”

Điên rồi, cùng lúc chuẩn bị hai trận đánh lớn, Vương Quốc Dân dám nói Trình Phi Dương thực sự là kẻ điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận