Trùng Nhiên

Chương 327: Người chấn kinh là tao.

Trình Nhiên pha xong ấm trà trà mới, tay kẹp túi đồ ăn vặt, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cha mình, tự nhiên như không tham gia bàn bạc: “ Cha, sao không thay đổi lối suy nghĩ một chút, chúng ta không có đơn đặt hàng ở Mỹ, nhưng chúng ta có thể có thứ khác ở đó. Điểm yếu nhất của Phục Long xưa nay là kỹ thuật, vì sao không tìm tới vài trường đại học, bắt tay hợp tác, tiếp tục tiến hành nghiên cứu phát triển kỹ thuật dang dở ... Nếu có thể tiếp xúc với những kỹ sư hàng đầu thế giới, cùng thảo luận nghiên cứu kỹ thuật của Phục Long, cái gì không nói chứ, dẫn đầu kỹ thuật trong nước là cái chắc.”

Nếu là ở nơi khác, chuyện liên quan tới sách lược cao tầng công ty, đâu ra cơ hội cho trẻ con xen mồm vào. Nhưng ở Phục Long thì khác, ai không biết sự tồn tại của Trình Nhiên là thế nào, nên chẳng những không ai cắt lời, còn suy ngẫm.

Tôn Quảng Chấn nhéo cằm có chút kích động: “ Tổng giám đốc, Trình Nhiên nói đúng đấy, nếu có thể lập phòng nghiên cứu ở thung lũng silicon, đó là nơi tập trung khoa học công nghệ cao nhất ở Mỹ, nếu tìm được nhân tài phù hợp, chúng ta có thể theo đuổi hạng mục chip bán dẫn rồi.”

Điền Phong lo ngại: “ Thứ đó chi phí thử nghiệm quá lớn, nếu không đầu tư thời gian dài không có hiệu quả, chẳng bằng mua thứ có sẵn.”

Trình Phi Dương đắn đo lắm, mua thì có cái lợi, nhưng muốn mua không phải là dễ, giá không có rẻ chút nào, nghiên cứu thì lâu, nhưng có tích lũy kỹ thuật.

Trình Nhiên đoán chừng mọi người chưa hiểu ý mình, đặt ấm trà xuống:” Mọi người suy nghĩ quá nặng nề rồi. Mục đích của Phục Long không phải là bắt kịp hay vượt qua ai, nếu không sẽ là thành một hạng mục quá to lớn, chúng ta không đủ cả tài chính và nhân lực để theo đuổi những thứ to tát ... Chúng ta nên quán triệt ưu thế sức cạnh tranh, chúng ta phải làm sao giữ được ưu thế cạnh tranh chi phí thấp như bậy giờ? Đó là cải tiến kỹ thuật của bản thân, đem kỹ thuật của mình ra, cùng kỹ sư cao cấp của Mỹ nghiên cứu thảo luận, đây là pháp bảo để phát triển của Phục Long.”

“Còn về chuyện thiết kế chip bán dẫn tương lai với mục đích là tự cấp tự túc, không bị người ba bóp cổ như Bối Thác đang làm với mấy xưởng nhỏ kia, không lo vì không có chup bán dẫn nên không có sản phẩm bán ra. Đó lại là chuyện xa lắm, khi Phục Long đã lớn mạnh rồi cơ.”

Tương lai xảy ra chuyện nước ngoài cấm bán kỹ thuật chip, khiến một số công ty gặp phải tai họa hủy diệt.

Trình Nhiên hiện giờ đề xuất theo đuổi thiết kế chip bán dẫn, kỳ thực thời cơ vừa vặn, đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Dù dùng 20 năm nghiên cứu phát triển, Phục Long khởi đầu chậm, không thể đi đầu thế giới.

Nhưng như Trình Nhiên nói, căn bản không cần phải vượt qua ai, chỉ cần có là được.

Y đề xuất thứ này cũng không phải là xuất phát từ khí tiết dân tộc nào cả, lĩnh vực chip bán dẫn vốn là hệ thống do đa phương hợp tác, chuỗi sản nghiệp này liên quan tới các quốc gia có thực lực kỹ thuật cao nhất, muốn có tất cả những thứ đó là không hiện thực.

Hiện thực cũng không cho phép một công ty nào có thể tự cấp tự túc hoàn toàn, theo đuổi công nghệ chế tạo chip bán dẫn tiên tiến nhất cực kỳ tốn kém, vì thế phải bán sản phẩm của mình tới khắp nơi trên thế giới, cùng mậu dịch quốc tế hóa thanh toàn chi phí cho mình. Phải biết rằng trong tương lai Trung Quốc kim ngạch nhập khẩu chip bán dẫn còn gấp đôi nhập khẩu dầu.

Tất cả việc Phục Long làm chỉ hướng tới một mục đích thôi.

Tiết kiệm tiền.

À đương nhiên, kiến nghị của mình có thắp lên đốm lửa nào đó trong lòng cha hay đám Tôn Quảng Chấn hay không thì Trình Nhiên không chịu trách nhiệm rồi, lời cần nói đã nói, xách mông về phòng.

Phòng Trình Nhiên giờ rộng lắm, trước kia chỉ kê được một cái giường đơn, một cái bàn học, kệ sách đóng trên bàn học, thừa lại là lối đi ra đi vào. Bây giờ giường rộng gấp rưỡi, nguyên một mặt tường là kệ sách, mới chỉ một nửa có sách vở, còn lại bày biện thứ khác, bàn học rộng hơn trước gấp đôi, Trình Nhiên đặt nguyên mô hình Thái Không Bảo Lũy của Dương Hạ ở trên đó vẫn thừa chỗ học tập, ghế gắn bánh xe, đạp chân một cái là chạy khắp phòng.

Còn định đặt cái tủ lạnh mini, mẹ y nhất quyết không cho, lý do à? Không có lý do nào hết, đoán chừng còn kiếm cớ mang đồ ăn vào phòng y để giám sát thôi mà.

Mấy hôm trước bận chuyển nhà không có thời gian, hôm nay Trình Nhiên tiếp tục lắp mô hình Thái Không Bao Lũy. Giữa chừng có điện thoại gọi tới, Trình Nhiên thuận tay nhấc máy, không ngờ là Khương Hồng Thược, câu đầu đã hỏi y về nhà lúc nào, Trình Nhiên trêu: “ Đã bắt đầu muốn giám sát rồi à? Mình không quen thuộc Thành Đô, chạy đi đâu được.”

Quả nhiên ở đầu kia, con mèo nhỏ bị chọc giận: “ Trình Nhiên, đang yêu đang lành ở Nhất Trung, cậu lại tự muốn nhảy vào hố lửa, mình đang cảm thấy tiếc cho tự tôn của cậu đấy, cậu muốn tìm đả kích à?”

“ Học sinh ưu tú ở Thập Trung so với bạn thì thế nào?”

“ Hừm, rất lợi hại, người có thiên phú rất nhiều.”

“ Mình không cần đánh bại họ, mục tiêu của mình đơn giản thôi, đánh bại bạn là đủ rồi.”

Bên kia điện thoại cười khanh khách: “ Trình Nhiên, mình rất chờ mong đấy.”

“ Mình cũng vậy.”

Sau câu đó hai người đột nhiên không nói gì thêm cả, chỉ có tiếng thở mơ hồ truyền qua điện thoại.

Càng im lặng lâu, càng khó mở lời không khí càng lúng túng, rốt cuộc vẫn là Khương Hồng Thược không chịu thua, lên tiếng chiếm chủ động:

“ Bất kể là thế nào, hôm nay mình rất vui. Trình Nhiên, năm học mới, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Trình Nhiên mỉm cười: “ Ừ, quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Cứ như nghe thấy bóng đèn bị vỡ, cô gái lạnh lùng hỏi: “ Giải thích xem, quãng đời còn lại là ý gì?”

“ Là bạn bè, đừng nghĩ nhầm chứ.”

“ Trình Nhiên, ý thức sinh tồn của cậu mạnh thật đấy.”

Cúp điện thoại của Khương Hồng Thược rồi, Trình Nhiên cùng đám bạn ở Sơn Hải trò chuyện qua điện thoại, Du Hiểu thao thao bất tuyệt kể ngày khai trường, kể chuyện nhỏ tới chuyện lớn, giọng điệu hắn như thế Nhất Trung thiếu đi Trình Nhiên là bớt đi một thứ họa hại, ngay không khí cũng tươi mát hơn nhiều, không ngột ngạt như trước.

Du Hiểu còn kể bọn họ thấy Tần Tây Trăn về trường, ngữ khí có chút khó tin.

Bây giờ danh tiếng Tần Tây Trăn vang dội giới ca sĩ, bắt đầu từ chối các loại hoạt đồng và phỏng vấn, dẫn tới xuất hiện một số tác dụng phụ. Vì Tần Tây Trăn không tham dự lễ trao giải, fan hâm mộ cho rằng ban tổ chức trao giải "người mới xuất sắc nhất" cho người khác, phản ứng rất mạnh. Đồng thời có vài dư luận nói Tần Tây Trăn mắc bệnh ngôi sao, cô coi thường giải thưởng của chúng tôi, chúng tôi trao cho người khác là chuyện đương nhiên.

Sự kiện này lên mấy tiết mục âm nhạc, tranh luận rất gay gắt.

Về sau nhà sản xuất âm nhạc kiêm quản lý của Tần Tây Trăn là Trần Mộc Dịch đưa ra thanh minh trên báo, đồng thời nói rõ, Tần Tây Trăn chỉ muốn chuyên tâm theo đuổi âm nhạc, không muốn tuyên truyền quá mức, xin mọi người yên tĩnh chờ đợi, cô sẽ báo đáp lại bằng tác phẩm mới, mới coi như ổn định được dư luận.

Trong những ca khúc của Tần Tây Trăn có dân ca, Jazz, Ráp... Cô thay đổi các loại phong cách tự nhiên, nhờ thế còn được danh hiệu "tiểu thiên hậu bách biến".

Hiện giờ cô đang dốc lòng chế tác vài single, đã công bố vài bài rồi, Trình Nhiên vẫn chú ý theo dõi hoạt động của cô nên biết hết, rất vừa tai, đồng thời có chút kinh ngạc, những tác phẩm mà y đưa cho Tần Tây Trăn đều vượt qua đào thải của thời gian, âm nhạc lưu hành công nhận là tác phẩm dắt dắt thời đại. Những tác phẩm đó giờ ảnh hưởng ngược lại tới phong cách sáng tác của cô, dần hiển lộ sự biến ảo đặc biệt trong tính cách, linh hồn của cô gái này, khiến ca khúc mới đầy linh khí.

“ Mọi người có gặp được cô ấy không?”

“ Hôm qua cô ấy tới chỉ gặp thầy Đàm, hôm nay là ngày đầu bọn tao đi học, lúc tan học, ban nhạc của Lâm Sở gọi bọn tao tới một quán ăn, cô ấy mời bọn tao, nói là cám ơn bọn tao đã giúp đỡ ở lễ hội âm nhạc “

“ Mày kích động quá rồi .” Trình Nhiên rời điện thoại khỏi tai, giọng Du Hiểu quá lớn, hắn lại nói nhiều, nghe muốn ù tai:

“ Làm sao mà không kích động được, cô ấy giờ không phải là giáo viên của chúng ta nữa, mà là tiểu thiên hậu rồi.” Du Hiểu ở đầu kia điện thoại hiển nhiên đang ở trong trạng thái phấn khích, đoán chừng hận không thể gọi điện toàn bộ người quen biết là mình vừa ăn cơm cùng Tần Tây Trăn, chỉ là thằng này chẳng bao giờ chuyên chú vào một cái gì được lâu, thoắt cái lạc đề: “ Mày ở Thập Trung có gặp Lão Khương chưa, thay tao gửi lời hỏi thăm nhé, này, cô ấy có chấn kinh không, thấy mày xuất hiện ở Thập Trung có sợ chết khiếp luôn không?”

Trình Nhiên xấu hổ ho một tiếng: “ Nói ra thì người chấn kinh là tao.”

“ Sao thế, sao thế, sao thế, nói mau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận