Trùng Nhiên

Chương 237: Trước giờ G.

Vương Thế Phong vừa mới xuống máy bay liền có chút thất vọng với cái thành phố Sơn Hải này. Cũng phải thôi, sân bay Sơn Hải được bắt đầu xây dựng vào thập niên bảy mươi, năm ngoái cũng chính là năm 97 vừa mới được giao lại cho thành phố quản lý, là cảng hàng không xếp hàng top ở vùng Tây Nam.

Có điều cảnh sân sân bay lọt vào mắt chẳng cách nào so với ở tỉnh thành, cơ bản chỉ có một cái đại sảnh với kiến trúc xi măng đơn điệu lỗi thời. Hành khách từ hành lang đi ra sau đó tụ tập vào đại sảnh đó, chẳng khác nào một cái trạm xe buýt lớn.

Vương Thế Phong miễn cưỡng có thể coi là nhà bình luận âm nhạc, hắn là dẫn chương trình chính của tiết mục "Âm thanh thành phố" của đài truyền hình Tây Nam, bình thường trong tiết mục bình luận chuyện lớn nhỏ của giới âm nhạc. Lần này tới Sơn Hải tham gia lễ hội âm nhạc có thể nói là do đài truyền hình cử đi, đây là lần đầu tiên công tác ở hiện trường, cộng sự với hắn là một cô gái giọng nói cực kỳ dễ nghe, tên là Mễ Na sẽ cùng nhau làm tiết mục âm nhạc trực tiếp này.

Tính ra thì Vương Thế Phong đã dẫn tiết mục Âm thanh thành phố đã được 3 năm 8 tháng rồi, còn gửi bài cho các tạp chí âm nhạc có tiếng trong nước như "Thế giới âm nhạc" "Giới nhạc thịnh hành", cũng có chíu xíu tiếng tăm. Ít nhất người trong giới nghe cái tên Vương Thế Phong cũng tôn trọng gọi một tiếng "thầy".

Đại khái vì lễ hội âm nhạc Sơn Hải đã tới rất gần rồi, Vương Thế Phong nhìn thấy rất nhiều người quen ở chuyến bay này, phía bên kia có nam tử mặc bộ vest caro cầu kỳ, vừa ra khỏi lối đi đã có trợ thủ, thậm chí có mấy nhân viên công tác giơ biển tên xúm tới, chính là Trần Nhất Ba. Không phải là minh tinh, nhưng còn hơn cả minh tinh, là nhân vật quen mặt trong giới nhạc lưu hành trong nước.

Thời đại này cơ bản lấy tin tức đều dựa vào tạp chí. Trần Nhất Ba có thể nói là người đầu tiên giới thiệu âm nhạc lưu hành ở Âu Mỹ vào trong nước, người đầu tiên lập ra chuyên mục bình luận các ca khúc hot ở Hong Kong - Đài Loan, danh tiếng lớn tới mức các công ty phát hành nhạc phải ra sức lấy lòng. Được một bài viết của ông ta là lượng tiêu thụ tăng vọt ngay, có được sự ủng hộ của lá cờ này, là có vô số fan âm nhạc hưởng ứng. Nghe nói có công ty thu âm muốn lăng xê cho một ca sĩ mới, tới tìm ông ta, ông ta ra giá rõ ràng khen một bài hát, không nói nhiều, 5 vạn, giá dọa chết người, ấy vậy mà công ty thu âm đó đồng ý.

Còn nam tử cao lêu nghêu, tóc dài quá tai rất nghệ sĩ kia cũng được đám đông xúm quanh chính là Hàn Lỗi, đối thủ của Trần Nhất Ba, từng đăng bài khẩu chiến Trần Nhất Ba trên tạp chí "Ánh sáng âm nhạc".

Khác với Trần Nhất Ba nhận tiền để khen người ta, Hàn Lỗi nổi tiếng là rắn độc, được gọi là "Hàn đại pháo", ông ta lấy phong cách châm biếm làm chủ, vì dụ gần đây có một bài hát tên Ước hẹn chín đời, bị bình luận mới ra lò của ông ta đánh giá :" Thật lòng mà nói bài hát này cho tôi cảm giác giống thôn nữ đứng ở cửa thôn đông la hét, một cô tên Thúy Hoa, một cô tên Vương Bình Quả". Đúng là cứ như phải giẫm đạp lên người ta mới hả.

Ấy thế mà phong cách rắn độc ấy lại rất được ưa chuộng, thế nên ông ta càng nổ pháo bắn khắp nơi. Mỗi tội là bây giờ Hàn Lỗi không dám xuất hiện ở trường hợp công cộng ở một số thành phố lớn tập trung đông đảo fan mê âm nhạc nữa, ai bảo ông ta bình luận quá khó nghe, khiến nhiều fan tức tối tuyên bố nếu gặp ông ta ngoài đường thế nào cũng tặng cho ông ta vài viên gạch.

Hai người này chỉ là một góc tảng băng thôi, nhưng sự xuất hiện của họ khiến Vương Thế Phong có dự cảm lễ hội âm nhạc ngoài trời đầu tiên trong nước này sẽ có cuộc khẩu chiến nước bọt vô cùng đặc sắc.

Ở phía khác sân bay Trần Mộc Dịch nhìn cảnh tấp nập ở xung quanh, hít sâu một hơi, nghe người lái taxi giục dã, vội vàng lên xe.

Sản nghiệp băng đĩa đang chết, Trần Mộc Dịch có thể cảm giác rõ ràng được điểm này.

Trần Mộc Dịch là người dũng cảm trong nghiệp băng đĩa này, nhưng sự dũng cảm đó trong mắt nhiều người là không biết lượng sức mình. Bởi vì hắn thường ở trường hợp công khai hô hào làm cách mạng ngành công nghiệp băng đĩa, muốn mọi người liên kết lại với nhau, đừng đấu đá nữa, đối nội tiêu trừ cạnh tranh, còn đối ngoại cố gắng hết mức giảm đi các mắt xích không cần thiết, ít nhất phải duy trì lợi nhuận ở 20%.

Phải biết rằng tỉ lệ ăn chia trong nghiệp băng đĩa này từ thời đại kinh tế kế hoạch để lại, các khâu lưu thông sinh ra tiêu hao cực lớn, khiến cho khâu chế tác nội dung tốn kém chi phí rất lớn lại chỉ có được từ 8 tới 15% lợi nhận. Tức là một hộp băng đĩa bán được 10 đồng, công ty băng đĩa chỉ có được 8 hào hoặc là hơn 1 đồng thôi.

Từ năm 92 tới năm 96 là thời kỳ hoàng kim của thị trường, Âm nhạc Động Địa của Trần Mộc Dịch được thành lập vào thời đại đó, khi đó tuy lợi nhuận mỏng nhưng lại bán được nhiều, còn có lợi nhuận mà kiếm, nhưng mà càng ngày bản lậu càng lộng hành. Đám làm bản lậu tốn 5 đồng một đĩa CD hoặc băng cát xét, bọn chúng chỉ kiếm được vài hào, còn lợi ích khác kia cho các kênh bán lẻ, làm nó lan truyền như dịch bệnh, bản chính không cách nào đấu lại.

Lợi nhận thu hẹp khiến cho rất nhiều công ty phá sản, hiện giờ công ty còn sống sót hoặc là thực lực hùng hậu làm giải trí tổng hợp chứ không dựa vào phát hành băng đĩa kiếm phí bản quyền, hoặc là chuyên tâm làm quản lý cho minh tinh, dựa vào biểu diễn sân khấu kiếm tiền. Hoặc là cùng lắm thì như công ty của hắn, không lớn không nhỏ, nói một cách không dễ nghe là dựa vào 10% lợi nhuận kiếm ngụm cháo húp qua ngày để sinh tồn.

Cho nên rất nhiều người đã không còn lấy nghiệp băng đĩa làm mảng lợi nhuận chính nữa, âm nhạc chỉ là đòn bẩy cho các thao tác thương mại. Bọn họ coi Tần Mộc Dịch như con cào cào nhảy nhót trong cái chảo nóng, làm trò hề cho người ta thôi.

Trần Mộc Dịch bi quan vô cùng, ngay cả cái lợi nhuận thảm thương bây giờ cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa, nghe nói bây giờ lên mạng tải nhạc đã là một chuyện vô cùng dễ dàng rồi. Giờ thì người mua được máy vi tính chưa nhiều đấy, nhưng cứ tưởng tượng mà xem, sau này nếu ai ai cũng có một cái máy vi tính rồi, đĩa CD với băng cát xét còn bán cho ai được nữa, sản nghiệp băng đĩa sẽ chết thật sự.

Một thời đại không thể tránh được đang tới, nhiều công ty băng đĩa đã cảm thấy được cái lạnh buốt xương của mùa đông, bọn họ đang chuẩn bị, tìm kiếm một điểm đột phá trước tình cảnh trước chặn sau đuổi đó.

Lễ hội âm nhạc Sơn Hải diễn ra trong hoàn cảnh như thế, Trần Mộc Dịch tin rằng nó sẽ tụ tập ánh mắt toàn bộ người trong nghề.

Một là tất cả công ty băng đĩa xuất xưởng sản phẩm đều phải trải qua sàng lọc ca sĩ, bồi dưỡng thời gian dài mới có thể cho ra băng đĩa, sau đó còn phải tuyên truyền, đây là là khoản chi phí không nhỏ. Nhưng ở lễ hội âm nhạc có thể giảm được khoản chi phí này, hơn nữa còn giúp ca sĩ được nhiều người biết tới. Thứ tới là mô hình lễ hội âm nhạc này có vẻ là mô thức doanh lợi mà sản nghiệp âm nhạc hiện nay có thể kiếm được tiền, biết đâu có thể bắt chước. Vì thế có thể nói các công ty băng đĩa đều tới thỉnh kinh.

Két!

Chiếc chưa đi được bao xa đã taxi phanh gập, té ra phía trước có một đám học sinh cầm băng rôn biểu ngữ ùa qua, có lẽ là một minh tinh nào đó bị họ phát hiện rồi.

Ít ra bầu không khí rất được, Trần Mộc Dịch không khỏi nhen lên chút hi vọng, dù biết mỏng manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận