Trùng Nhiên

Chương 295: Mong muốn của Khương Hồng Thược.

Mọi người tới sơ trung Nhất Trung, sau đó chuyển đường tới cao trung Nhất Trung.

Trước khi tới được cao trung Nhất Trung thì phải đi qua khu thành cũ kiến trúc Minh Thanh, hai bên là những căn nhà cổ kính xen lẫn với những thứ hiện đại, đường dây điện từ thập kỷ mấy chục còn sót lại đan xen trên đầu như mạng nhện. Bức tường chất bằng tảng đá lớn, điểm xuyết những mảng rêu chỗ vẫn tươi nguyên chỗ quắt xám xịt, có ông già lót đệm trên bậc thềm trước cửa, cầm cái tẩu thuốc dài cổ lỗ, bập bập phả ra làn khói dài, một thoáng khiến người ta ngỡ mình xuyên không về quá khứ.

Nằng chiều chiếu xiên qua ngõ cổ, những hàng rào gỗ đen xì đã mục trước cửa căn nhà trong ngõ đã bị rỡ xuống, làm thành sạp hàng bày biện đủ thứ đồ lặt vặt, chủ yếu là món đồ thủ công và đồ ăn vặt, khiến mấy cô gái thiếu chút nữa quên mất mục đích chính tới đây của mình.

Đi qua cây cầu cong bắc qua suối nhỏ, đi lên con dốc liền tới cao trung Nhất Trung. Khác với sơ trung Nhất Trung có thể thoải mái ra vào, cửa đóng chặt, bảo vệ chặn lại, Liễu Anh nói họ là học sinh nơi này dẫn bạn về thăm trường.

Về nguyên tắc thì thời gian kết thúc năm học thì trường đóng cửa, học sinh của trường cũng không được vào, may đúng lúc này có giáo viên về trường. Liễu Anh rất nhanh trí, chạy tới tìm giáo viên đó nói đám La Duy là học sinh Thập Trung, nghe danh Nhất Trung cho nên tới Sơn Hải nhất định muốn tham quan trường, còn mượn thẻ học sinh của La Duy đưa ra, quả nhiên giáo viên đó vui vẻ nói với bảo vệ cho họ vào, còn dặn dò Liễu Anh dẫn các bạn tham quan thật tốt.

Đi qua cổng trường một cái sẽ thấy bảng thông báo lớn đặt ngay dưới lầu hành chính, Liễu Anh chỉ tay kể: “ Hồng Thược, hôm đó bọn mình thấy ảnh của bạn được đăng trên bào dán chỗ này, lúc đó bọn mình đều mừng cho bạn.”

“ Thế à, ảnh đó mình ngốc lắm. “ Khương Hồng Thược có chút ngại ngùng, vì bức ảnh đó được trường đem khắp nơi tuyên truyền. Trên báo nói là khoảnh khắc tình cờ chụp được, kỳ thực cô phải tạo dáng gần nửa tiếng cho thật tự nhiên, người khác nhìn vào có thể khen ngợi hâm mộ, chứ cô à, chẳng thấy thú vị như thế:

So ra thì Khương Hồng Thược có vẻ hứng thú với Nhất Trung lắm, như con mèo nhỏ mới ra khỏi ổ nhìn ngắm thế giới vậy, chỗ nào cũng muốn đi cho biết, xem thao trường, xem phòng học, cô đều hào hứng.

Người khác thấy Nhất Trung cũng thế thôi, đại đa số các trường cao trung công lập đều không khác nhau là bao, thêm bớt vài thứ, chỉ có trường tư mới tạo phong cách riêng, hoặc trường đặc biệt như Thập Trung.

Nói ra kiến trúc Minh Thanh ngoài kia còn đáng xem hơn Nhất Trung ấy chứ.

Sao cô ấy lại thích thú như thế?

Có lẽ là vì nếu không chuyển trường, cô ấy sẽ học nơi này, cho nên mới đem lòng hiếu kỳ tưởng tượng nếu mình học ở Nhất Trung sẽ thế nào?

Nếu miễn cưỡng nói có gì đặc sắc thì Nhất Trung là trường học kiểu hoa viên, khuôn viên trường rất lớn, cây cối um tùm, trải qua nhiều lần cải tạo, đã không có tường đất mái ngói, thay vào đó là đường chạy bộ trải nhựa bao quanh, khu nhà học hiện đại hóa.

Đi qua sân trường đầy lá rụng không người quét dọn, không gian yên tĩnh chỉ có đám ve kêu ra rả không dứt, thiếu đi đám học sinh, trường học trở nên rộng lớn hơn hẳn, cả nhóm tới dưới khu phòng học, Liễu Anh chỉ tay: “ Đây là nơi bọn mình học, phòng học ở tầng bốn, kỳ thực không khác gì trường sơ trung đâu, chỉ thêm một tầng thôi .”

Khương Hồng Thược giơ tay lên: “ Mình muốn xem.”

Mấy người Tô Hồng Đậu leo nửa ngọn núi, tới bây giờ mới thấm mệt, không đi theo nữa, ở dưới lầu đợi. Khương Hồng Thược đi đầu, lên tới tầng bốn, đứng ở cửa hành lang, nhìn biển tên lớp số chín reo lên: “ Á, kia là lớp của các bạn.”

Liễu Anh cười nhẹ hưởng ứng, Diêu Bối Bối thì nghiến răng nói với Trình Nhiên: “ Giờ thì chắc là cậu đắc ý lắm phải không?”

Trình Nhiên cố ý vênh mặt lên trêu tức: “ Thường thôi mà.”

Diêu Bối Bối tức lắm, chạy đi cáo trạng: “ Hồng Thược, mình cho bạn biết, Trình Nhiên bây giờ kiêu ngạo lắm, mặt lúc nào cũng hếch lên trời, cho rằng mình đã là ghê gớm lắm rồi, nói cho cậu ấy biết đi, thành tích cậu ấy mà tới Thập Trung chỉ là loại vớ vẩn thôi đúng không?”

Du Hiểu khỉnh bỉ: “ Bối Bối, bạn đúng kiến thức nông cạn hạn hẹp, Thập Trung lựa chọn đầu vào khắt khe hơn trường chúng ta, cho nên thành tích chính thể rất cao, tỉ lệ đỗ vào trường đại học trọng điểm cũng cao. Nhưng mà chưa chắc trình độ học sinh mũi nhọn có thể vượt xa các trường khác, dù Trình Nhiên tới Thập Trung cũng không thể kém.”

“ Nói cứ như mình biết lắm, đến bài thi cũng khác nhau thì lấy cái gì mà so sánh, chỉ giỏi bốc phép.”

“ Không nhìn bản thân xem, bạn có bằng chứng gì là chúng ta thua kém? Chẳng qua thấy trường người ta ở thành phố lớn đâm tự ti chứ gì, hừ, đồ con gái thích hư vinh ...”

“ Cái đồ con trai thấy con gái là tít mắt, đáng đời tới giờ chả ma nào thèm ngó đến.”

Hai người này đúng là một đôi oan gia tựa hồ chẳng bao giờ chán cãi nhau cả.

Mọi thứ vẫn như vậy, Khương Hồng Thược thấy thật tốt, mọi thứ ở đây thật bình thường đơn giản, cô thích thế. Ở với những người bạn này cô không phải cố thể hiện gì cả, sâu trong lòng cô chỉ thích làm học sinh bình thường, thích nhìn ngắm cuộc sống hơn là lúc nào cũng là tâm điểm chú ý như bây giờ, nghiêng đầu hỏi Trình Nhiên: “ Chỗ cậu đâu?”

“ Kia kìa, bàn thứ năm ấy. “ Trình Nhiên chỉ chỗ ngồi của mình:

Diêu Bối Bối giơ chân đá Du Hiểu, Du Hiểu uốn éo né tránh trêu tức, cô đá mấy cái không trúng, tức tới thở phì phò nhìn Du Hiểu nhảy nhót như con khỉ: “ Du Hiểu, chân cậu rõ ràng chả làm sao cả, nói thật đi có phải là cậu giả vờ ngã không ... Cố ý không muốn leo núi xuống quán trà ngồi chơi chứ gì, cho cậu biết .”

Lúc này Khương Hồng Thược đi tới chỗ bên cạnh Trình Nhiên ngồi xuống.

“ Hồng Thược, đó là chỗ của mình đấy ... Ái ...” Du Hiểu thấy Khương Hồng Thược ngồi vào chỗ của mình thì hớn hở khoe, kết quả một giây không chú ý, bị Diêu Bối Bối đá vào mông:

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ tạo thành cột sáng chiếu xuyên cả gian phòng, Khương Hồng Thược ngồi đó, ngay bên chỗ Trình Nhiên, còn áp mặt xuống bàn khép mắt lại, dường như muốn hòa nhập vào quãng thời gian ấy.

Liễu Anh không vô tâm như hai người bạn, chấn động không nói lên lời nhìn Trình Nhiên, chớp mắt có vô số lời muốn hỏi, lại chẳng biết bắt đầu thế nào.

Chốc lát sau Khương Hồng Thược làm bộ dụi dụi mắt lim dim tỉnh dậy, bộ dạng ngái ngủ như mèo nhỏ đó vô cùng đáng yêu, tháo dây buộc tóc ra, khẽ lắc đầu một cái, tóc phiêu tán trong gió, cô vươn mình như vừa kết thúc một tiết học, nhìn Diêu Bối Bối: “ Vừa rồi mình nghĩ, nếu có mình ở đây, Trình Nhiên sẽ không vênh váo được như thế.”

“ Quá đúng. “ Câu này nói trúng tiếng lòng Diêu Bối Bối: “ Hồng Thược, hãy cho cậu ta biết thiên ngoại hữu thiên, để tránh cho cậu ta khỏi vênh váo từ sáng tới tối.”

Khương Hồng Thược gật đầu nói: ”Được”

Trình Nhiên làm bộ bất mãn: “ Bắt nạt người ở thành phố nhỏ có thành tựu lắm à?”

“ Có chứ, mình cũng tới từ thành phố nhỏ mà. “ Khương Hồng Thược lè lưỡi ra, cô giang tay đi từ đầu tới cuối lớp rồi quay lại nhìn mọi người: “ Cám ơn mọi người dẫn mình tới đây, dù chỉ một chút thôi, vừa rồi mình thực sự có cảm giác chúng ta được học cùng với nhau vậy. Hôm nay chắc mọi người đói rồi, chúng ta đi ăn nhé.”

Liễu Anh và Diêu Bối Bối một trái một phải khoác tay Khương Hồng Thược, Trình Nhiên đi một bên, thi thoảng hai người nhìn nhau, nhìn Khương Hồng Thược cố trừng mắt với mình, y mỉm cười, có thể hiểu cảm xúc của cô.

Là người đi cuối cùng, trước khi đóng cửa lại Trình Nhiên nhìn lại phòng học lần nữa, ánh mắt nhìn qua chỗ ngồi của mình rồi Dương Hạ.

Chẳng bao lâu tới y nói lời tạm biệt nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận