Trùng Nhiên

Chương 831: Như ngôi sao sáng. (3)

Hồ Chí Vĩ là một nhà nghiên cứu đơn thuần, cả cuộc đời gần như trải qua trong phòng thí nghiệm, vì thế mọi huyên náo ngoài kia không ảnh hưởng quá nhiều, phát biểu rất đơn giản, chất phác: “ Trong toàn bộ kế hoạch Hán Vũ, Hán Vũ số 1 đã định sẵn là một sản phẩm hệ thống nhúng, có thể căn cứ vào nhu cầu xử lý số mà biên dịch công năng, như thiết bị dẫn đường, máy MP3.”

“ Còn Hán Vũ số 2 được thiết lập cho thiết bị đầu cuối cá nhân, ứng dụng vào điện thoại đa công năng trong tương lai, sản phẩm kỹ thuật số di động.”

“ Hán Vũ số 3 sẽ là tích lũy lắng đọng kỹ thuật, nỗ lực thực hiện một CPU thông dụng, dùng cho máy vi tính, máy chủ. Nhưng đây là điều rất khó khăn, hệ sinh thái cũng không ở phía chúng ta, chúng ta chỉ có thể mày mò thăm dò.”

“ Đúng thế, đây là một kế hoạch rất lớn, lâu dài, chúng tôi rất cần nhân tài, rất cần sự hỗ trợ. Lúc mới đầu hạng mục Hán Vũ chỉ có hơn 10 người, giờ đã lên tới gần 100, nhưng vẫn còn xa mới đủ, Hán Vũ số 2 còn kém rất nhiều so với trình độ thế giới, Hán Vũ số 3 mới chỉ trong giai đoạn nghiệm chứng thiết kế, còn lâu mới thực sự nghiên cứu.”

“ Nhưng đây không phải là nỗ lực trong hai ba năm có thể đạt được, mà là một tương lai mười, hai mươi năm, thậm chí dùng một thế hệ, hai thế hệ cùng nhau hoàn thành sự nghiệp này.”

“ Thời gian, hoàn cảnh, tình hình trong nước đều không đứng về phía chúng tôi, nhưng chúng tôi không dừng bước, ít nhất con đường tương lai chưa bị bít chặt, còn có cơ hội, chúng tôi còn tiến tới.”

Lần này không có nhiều tiếng xôn xao, chỉ có đám đông lần lượt đứng dậy vỗ tay trong sự thán phục.

Có chuyên gia học giả có tuổi ở lĩnh vực tương quan từng trải qua giai đoạn tương tự, gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, bọn họ rốt cuộc có người tiếp lửa rồi.

Ví như Lý Thái Hành, cả đời ông theo đuổi giấc mộng làm chip điện tử, bị vô số người chỉ trích là ông già bảo thủ không thực tế, tới mức bị đuổi khỏi công ty do chính mình sáng lập nên, lúc này hai mắt đỏ hoe, Triệu Khải Quang ở bên vỗ vỗ vai an ủi.

Năm mươi năm trời theo đuổi một giấc mộng không thành, chứng kiến khoa học kỹ thuật quốc gia ngày một tụt hậu so với người ta, một ông già vẫn cắn răng theo đuổi.

Không phải người từng trải qua thời chủ quyền bị chà đạp, làm sao hiểu sự quý giá của độc lập.

Giờ học trò của ông đang tiếp bước con đường của ông, tuy đứa học trò đó tóc mai cũng đã điểm bạc, nhưng không sao, còn thằng nhóc nữa mang ước mơ lớn lao của ông, nó còn trẻ lắm, tương lai lắm ....

Trần Dược lặng lẽ đứng bên cửa sổ sát trần, Liễu Cao đi qua đi lại như con thú cùng đường trên mặt đất đầy mảnh vỡ.

Nội dung hé lộ ở buổi họp báo kia không khác gì một quả bom hạt nhân, đang liên tục tỏa ra đợt sóng hủy diệt của nó.

Liễu Cao nhìn chằm chằm vào Trần Dược:” Hán Vũ không phải là một, nó là cả một seri, khi chúng đưa anh cái bản thiết kế kia, nó chỉ là một trong số đó, mà Hán Vũ số 2 của chúng cũng đã được bí mật phát triển rồi ... Khốn kiếp, chúng ta làm bao nhiêu chuyện như thế, tạo dư luận như thế, cuối cùng chỉ để làm nền cho y bay cao.”

Trần Dược không có chút phản ứng nào, vẫn đứng đó nhìn qua cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, có thể thấy cả thành phố, tốt hơn nhiều tầm nhìn ở phòng hội nghị mà hắn gặp Trình Nhiên, nơi đó chỉ có thể nhìn thấy những bức tượng đá bị gió mưa mài mòn, bức tường cũ chằng chịt dây leo, rừng cây um tùm che lấp lối đi.

Khi đó Trần Dược chỉ những bức tượng kia nói, một ngày hắn sẽ được vào đó, được đứng cùng với bậc tiền bối, để người đời đời đời truyền tụng.

Giờ hắn cảm giác mình bị báo ứng vì xúc phạm thần thánh.

Hai mắt hắn trống rỗng, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi cũng không để ý nữa, cho tới khi cửa đóng sầm một cái, Liễu Cao bỏ đi rồi, căn phòng xa hoa chỉ còn lại mình hắn.

Trần Dược không bất ngờ, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một quân cờ của Liễu Cao và người phía sau thôi, sự việc tới mức này, lửa đã cháy lan sang cây đại thụ, đối diện với tình thế cây đổ đàn khỉ tan, người ta tránh xa khỏi ngọn lửa là điều dễ hiểu.

Nhưng núi băng đã sụp đổ rồi, chạy đi đâu được?

Hội trường oanh động, máy ảnh chớp liên hồi, trên sân khấu có Hồ Chí Vĩ giảng giải, có anh em Nhiếp Vân Nhiếp Xuyên phụ trách thao tác, còn mời cả viện sĩ Lý Thái Hành lên để ông đứng ra phát biểu chốt lại sự kiện thành cột mộc lịch sử của cả sản nghiệp này. Còn Trình Nhiên, đứng ở trong góc hội trường chứng kiến, gương mặt tiều tụy vì thiếu ngủ lâu ngày, miệng chưa khi nào tắt nụ cười.

Rạng ngời như ngôi sao trong đêm.

Có phóng viên nhạy bén phát hiện ra cảnh tượng đó, giơ máy ảnh lên, trong hiện trường bắt đầu hỗn loạn trong niềm hân hoan, máy ảnh hoạt động hết công suất, Trình Nhiên còn chẳng biết mình vừa bị chụp ảnh.

Và về sau bức ảnh được truyền bá rộng nhất không phải là lúc Trình Nhiên đứng trên bục diễn giảng, không phải ảnh hiện trường nghiêm trang do chính quyền cung cấp. Mà là khi y ở dưới sân khấu, đứng hơi nghiêng người dựa vào tường, nhìn đội ngũ kỹ thuật Hán Vũ đón nhận vinh quang trên sân khấu bằng nụ cười tựa ánh sao đó.

Sau ngày hôm nay, rất nhiều người cùng suy nghĩ một vấn đề, chàng trai ấy sao có thể làm được, tương lai cậu ấy sẽ thế nào.

Khi bức ảnh đó được chụp, bên cạnh Trình Nhiên còn có một cô gái.

Khương Hồng Thược cũng đang nhìn khung cảnh huyên náo trên sân khấu, khẽ hỏi: “ Anh bình thản tới thế sao?”

Cho dù Trình Nhiên đã trốn vào một góc, nhưng những đợt sóng lớn dâng lên sau đó định sẵn biến y thành tâm điểm chú ý của muôn người, từ đó nhất cử nhất động của y sẽ được theo dõi sát sao.

Ngay cả người ngoài như Khương Hồng Thược cũng đang phải cố gắng ức chế những cơn kích động dồn dập trong lòng, vậy mà Trình Nhiên lại có thể bình tĩnh chứng kiến tất cả.

Trình Nhiên khẽ lắc đầu: “ Không phải đâu, anh đang nghĩ tới chuyện sau này, nghĩ tới cả cơ hội và phiền phức. Bắt đầu từ bây giờ, nhiều điều có lẽ đã không tránh khỏi được nữa rồi ... Vì chúng ta đã tiến vào lĩnh vực giao tranh tầm thế giới.”

“ Phiền toái như thế nào?”

“ Ví dụ như trong tương lai sẽ có một ngày, hoặc là anh hoặc là em, khi vừa xuống máy bay, bị tập đoàn hoặc thế lực tài chính nào đó, vì chúng ta đụng chạm tới lĩnh vực của họ, bị họ sử dụng lực lượng quốc gia bắt giữ.”

Khương Hồng Thược nhất thời chưa tiêu hoa được điều này: “ Thực sự có thể xảy ra chuyện như thế sao?”

“ Hoàn toàn có thể, nếu nói tương lai là xã hội công nghệ do chip điện tử khống chế, như vậy người nắm giữ nó là đã tiến vào lĩnh vực của thần rồi, những vị thần cũ sẽ không để thần mới sinh ra thách thức quyền lực của mình, bọn họ sẽ dùng quyền năng của mình để triệt hạ kẻ thách thức. “ Trình Nhiên quay sang nhìn bạn gái: “ Chẳng may tới bước đó, em có sợ không?”

“ Sợ. “ Khương Hồng Thược gật đầu nói chắc nịch: “ Ai chẳng muốn cuộc sống mùa màng bội thu, ca vũ trên đồng ruộng, nhưng con người luôn phải đối diện với khiêu chiến, phải đấu tranh, phải đánh trận. Nếu chiến tranh là không thể tránh được, vậy thì đánh đi, khi đó, em sẽ lên chiến trường cùng anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận