Trùng Nhiên

Chương 565: Lớn chuyện rồi. (2)

Nói tới Ngô Lập Vĩ thì đây là nhân vật khá đặt biệt ở Thành Đô.

Hai năm trước trong báo cáo công tác của chính phủ tỉnh đã liên tục lặp đi lặp lại câu "Phải lập nên chuỗi sản nghiệp điện tử viễn phông cho phía tây, lập nên sản nghiệp trụ cột của tỉnh", đề xuất tận dụng tài nguyên trong tỉnh, cỗ vũ xí nghiệp công nghệ cao trọng tổ, ưu tiên nâng đỡ một số xí nghiệp bản địa làm lớn làm mạnh, để kéo theo các xí nghiệp vừa và nhỏ khác.

Thế là một số xí nghiệp được đưa vào bằng đỏ của chính phủ tỉnh.

Trong đó có Hoa Đằng của Ngô Lập Vĩ.

Được cục thương vụ ở sau thao tác làm cầu nối, Hoa Đằng của Ngô Lập Vĩ ký kết hợp đồng trị giá trăm triệu với Phục Long, có thể nói là hợp đồng cung ứng linh kiện lớn nhất trong tỉnh, Hoa Đằng dựa vào sự lớn mạnh của Phục Long mà nước lên theo thuyền, dã tâm của Ngô Lập Vĩ ngày một cao.

Nắm trong tay cả trăm triệu, tương lai còn có thể dự kiến sẽ phát triển nhảy vọt, ai không muốn làm lớn?

Hơn nữa đại kế 10 năm, thậm chí 20 năm ở trong tỉnh chính là không tiếc sức lực thúc đẩy phát triển sản nghiệp điện tử viễn thông.

Coi như được đảm bảo chính sách thuận lợi 20 năm rồi.

Hoa Đằng của Ngô Lập Vĩ lên thị trường chứng khoán là do cục thương mại thúc đẩy sau lưng, ai cũng biết cục trưởng cục thương mại là hồng nhân của vị phó bí thư tỉnh ủy cực kỳ cường thế kia, hưởng ứng hiệu triệu "Lấy kiến thiết kinh tế làm trọng tâm, làm việc thực vì tương lai." Đã thực hiện được vài hạng mục tạo thanh thế toàn quốc, có thể nói là cơ cấu mạnh nhất ở Thành Đô bây giờ, nói là ngựa đầu đàn thời kỳ phát triển kinh tế này cũng không quá.

Ngô Lập Vĩ kỳ thực là dựa vào vị đại lão tỉnh, nên bây giờ có thể nói là thiên địa hợp lực, tài nguyên các phương diện đang đổ dồn vào công ty của ông ta. Từ tuyên truyền, chính sách, tài chính đều ngả về Hoa Đằng, đợi một ngày nó lên trường chứng khoán.

Đó sẽ là đại tiệc tài phú mà không biết bao người đang trông đợi.

Bởi thế kỳ thực Ngô Lập Vĩ tuy không phải nhân vật ghê gớm gì, thân phận địa vị không quá cao, nhưng mà thời người ta đang tới, đang nóng bỏng tay.

Ai cũng muốn lấy lòng để được phân một chén canh trong đại tiệc kia.

Quay về sân sau cung văn hóa, khi Diêu Bối Bối và Liễu Anh đang nơm nớp lo sợ thì Thẩm Hi Hoa ở bên cạnh lại dửng dưng như không, nhìn hai cô gái nhà quê mới quen: “ Sợ Ngô Lỗi làm lớn chuyện khiến các bạn bị liên lụy ạ?”

Hồ Vĩnh Châu cũng nói: “ Cha Ngô Lỗi ở đây, chuyện hôm nay định sẵn là va chạm nhỏ nhặt.”

Nhận thức của Diêu Bối Bối và Liễu Anh hoàn toàn không lý giải nổi điều này, đánh người, lại còn rút dao đe dọa, trước mặt nhiều nhân vật lớn như thế, chỉ là chuyện nhỏ?

Bên kia truyền tới tiếng rống của Ngô Lập Vĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “ Ngô Lỗi, con đang làm cái gì thế?”

Tên thanh niên cầm dao rụt ngay cổ lại con dao ném vội tới chân tường, nếu không phải sợ xui xẻo ném phải ai đó gây thêm phiền toái thì hắn đã ném qua bên kia tường xóa dấu vết rồi. Mấy tên còn lại vây đánh Lưu Dũng cùng cản người liền dừng tay.

Tần Thiên và hai cô gái khác vội chạy tới đỡ Lưu Dũng, nhưng không ngờ khiến Ngô Lỗi tức tối đá bồi thêm hai cái.

“ Mày không nghe thấy cha mày nói à? “ Ngô Lập Vĩ quát lần nữa:

Ngô Lỗi mới hậm hức bỏ qua, tựa hồ chẳng hề sợ đám nhân vật lớn kia.

Diễu Bối Bối và Liễu Anh nhìn cảnh đó là đã lờ mờ đoán ra được chuyện sẽ đi theo chiều hướng nào rồi.

Lúc này Cao Thiều Ninh cũng tới cùng đám Tần Thiên đỡ Lưu Dũng, Lưu Dũng đã gần như ngất xỉu, trang phục biểu diễn rách nhiều chỗ, chân tay mình mẩy thâm tím, toàn thân máu me, không khác gì bao tải rách. Giáo viên chỉ đạo vũ đoàn chỉ hỏi một câu có sao không mà thôi, vì phó giám đốc cung văn hóa ở đó không nói gì cả, làm sao ông dám tỏ thái độ.

Đám thanh niên bên cạnh Ngô Lỗi chào chú Ngô, khí thế không được như trước, có chút thấp thỏm, nhưng Ngô Lỗi không coi vào đâu.

Ngô Lập Vĩ trầm giọng nói: “ Bảo mày không được gây chuyện, vậy mà mày đang làm cái gì thế?”

Ngô Lỗi chỉ đầu mình, rồi nhóm Tần Thiên: “ Lần trước bọn chúng đánh vỡ đầu con, không cho con đòi câu trả lời à?”

Ngô Lập Vĩ cau mày: “ Đáng đời mày! Bất kể là chuyện gì, mày ở đoàn kịch người ta gây chuyện là sai rồi, xin lỗi người ta đi.”

Ngô Lỗi cũng là tên khôn lỏi, bắt lấy lời lập lờ này quay sang phó giám đốc Hứa Quang Húc: “ Chú Hứa, ngại quá, hôm nay cháu không hiểu chuyện, chú người lớn thông cảm cho.”

Còn Lưu Dũng muốn xin lỗi à, mơ đi, không đánh thêm là may.

Hứa Húc Quang nói vô cùng nghiêm khắc: “ Đây không phải chỗ cho các cháu làm bừa, chỉ là cháu không phải người đoàn ca vũ, nếu không sẽ xử lý nghiêm khắc.”

Ngô Lập Vĩ hừ một tiếng: “ Lần sau không được như thế, nếu không có chú Hứa báo cảnh sát thì mày vào đồn ngồi.”

Ngôi Lỗi gật đầu, mặt vênh váo, làm gì giống nhận sai.

Hai người họ một tung một hứng khiến thành viên đoàn ca vũ còn đợi lãnh đạo lên tiếng đòi lại công bằng thất vọng vô cùng.

Hứa Húc Quang không nói gì thêm, sầm mặt bảo Trương Nhung: “ Đó là thành viên vũ đoàn của anh đấy à, đi đi khử trùng kiểm tra gì đó xem có sao không, sau này đừng để xảy ra chuyện này nữa.”

Bên bị đánh mà bị trách như bên gây ra chuyện vậy, trong cái sân rậm bóng cây ấy, không biết bao nhiêu người tức giận, nhưng chẳng dám nói nhiều.

Vũ đoàn bình thường được biểu diễn ở đây không biết là may mắn thế nào, đặt chân lên sân kháu nơi này cũng đã khiến nhiều người hâm mộ chết thôi, mà chuyện bao nhiêu người mong mỏi ấy, Hứa Húc Quang chỉ cần nói một câu là có thể định đoạt.

Mặc dù vũ đoàn của Trương Nhung biểu diễn ở đây là dựa vào thực lực mà có, nhưng cuối cùng vẫn là cần Hứa Húc Quang gật đầu mới được.

Cả vùng tây nam này chỉ có một cung văn hóa như vậy thôi, còn ca vũ đoàn thì nhiều không biết bao nhiêu cho kể, người ta thoải mái lựa chọn.

Vì thế Trương Nhung ngoài nuốt giận vào trong thì có thể làm gì?

Nhưng có tiếng nói không hài hòa vang lên, Tần Thiên sau khi giáo Lưu Dũng cho mấy nam tử trong đoàn thì đi tới nói: “ Giám đốc Hứa, bọn chúng mới là người ra tay đánh chúng tôi ... “

“ Tần Thiên, bớt nói đi! “ Trương Nhưng quát lớn cắt ngang lời Trần Thiên rồi mới nói: “ Giám đốc Hứa, chuyện này thực sự không phải do người chúng tôi gây ra, chúng đều là những đứa trẻ ngoan. Khả năng là có xung đột về ngôn ngữ ...”

Đánh người tới mức tàn tạ như thế, chỉ nói là xung đột ngôn ngữ, thực sự là hạ mình hết mức rồi.

Hứa Húc Quang cau mày nhìn Tần Thiên, cắt lời: “ Tôi không biết giữa các người có chuyện gì, sau này ra ngoài cung văn hóa mà giải quyết, hoặc không thì đừng bao giờ tới đây nữa, hiểu chưa?”

Câu này mang ý vị uy hiếp rõ ràng rồi, nếu không chịu bỏ qua thì đừng mong biểu diễn ở nơi này.

Trương Nhung chỉ biết thở dài, không nói gì thêm.

Cao Thiều Ninh bình thường quan hệ với Lưu Dũng rất tốt, chính là người bị cô kéo áo hỏi thăm Tần Thiên lúc dẫn Trình Nhiên vào đây, thấy hắn như thế nhất thời không nhịn được. Cô nhóc còn rất đơn thuần, lại nhiệt tình, đi tới trước mặt Ngô Lập Vĩ: “ Chú, chắc chú không biết chuyện con chú làm, trước kia anh ta thường tới đây quấy nhiễu chị Tần Thiên, chị Tần Thiên đánh anh ấy là do không cách nào nhịn được, vậy mà anh ấy không chịu thôi, hôm nay tới đây tìm chị ấy, còn tuyên bố chị ấy không chịu ra gặp mặt thì sẽ phá đoàn ca vũ của bọn cháu, sau này không cho biểu diễn ...”

Ngô Lỗi hùng hổ chửi: “ Con đĩ con này, mày nói gì đấy.”

“ Im. “ Ngô Lập Vĩ trừng mắt lên, tiếng quát này cả sân im phăng phắc, ông ta chỉ tay về phía Tần Thiên hỏi Cao Thiều Ninh: “ Theo như cháu nói, cô ta chính là người đánh vỡ đầu con chú?”

Cao Thiều Ninh ngớ người, không ngờ đối phương nói thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận