Trùng Nhiên

Chương 298: Sẽ chết rất thảm.

Mấy ngày sau đó mọi người lại cùng đi tới mấy thắng cảnh Sơn Hải, ăn đủ món ngon, bọn họ cùng đi chèo thuyền, lên núi picnic, rồi chớp mắt một cái những người bạn từ Thập Trung cũng tới ngày phải trở về.

Buổi tối trước ngày về, mọi người tìm một cái quán hóng gió mát uống nước, mấy ngày qua chơi rất vui, giờ sắp đi đều có chút quyến luyến.

Cái quán nước này ở bãi cỏ gần sông, Trình Nhiên khó khăn lắm mới kiếm được cơ hội tản bộ riêng với Khương Hồng Thược, tới giờ cảm xúc mỹ diệu khi nắm tay cô leo núi vẫn còn như in trong lòng.

Chỉ là đám bạn kia canh chừng rất kỹ, không cho Trình Nhiên cơ hội, bây giờ hai người tản bộ, tới sau cái cây che mắt người khác, Trình Nhiên đưa tay ra nắm tay Khương Hồng Thược, không ngờ đúng lúc này cô đưa tay lên vén tóc, thế là trượt qua tay Trình Nhiên.

Khương Hồng Thược ngẩn ra một chút, sau đó hiểu ý đồ của Trình Nhiên, khiến cả hai người đều lúng túng, không biết phải tiếp tục thế nào.

Lúc này là 10 giờ rồi, di động của Khương Hồng Thược reo lên, Lý Tĩnh Bình giục cô về, mọi người đi bộ tới ngoài công ty Phục Long.

Khi những người khác quyến luyến tạm biệt nhau, Trình Nhiên bất ngờ cảm thấy tay mình bị nắm khẽ một cái, khi y ngẩng đầu lên thì Khương Hồng Thược đã ôm lấy Diêu Bối Bối mắt đỏ hoe nói lời tạm biệt.

Trình Nhiên không khác gì bị mèo cào, đoán chừng tối nay khó ngủ rồi.

Hôm sau có xe riêng đưa nhóm Khương Hồng Thược ra sân bay, đám Trình Nhiên ra cổng tạm biệt lần nữa.

Tổng cộng có ba chiếc xe, trên xe còn có cả cha mẹ của nhóm học sinh Thập Trung, người còn thiếu trong nhóm là một nữ sinh, vì cô không tiếp xúc với đám bạn của Khương Hồng Thược ở Sơn Hải, cho nên không xuống xe.

Tô Hồng Đậu nắm tay Liễu Anh bịn rịn dặn: “ Tới Thành Đô nhớ tìm bọn mình nhé.”

Du Hiểu chen vào: “ Tôi tới tìm bạn được không?”

Tô Hồng Đậu không trả lời thẳng: “ Bao ăn vài bữa thì vẫn được.”

Khương Hồng Thược mặc quần cộc, đôi chân thẳng tắp đi giày thể thao, mặc áo sơ mi hồng rộng cổ, thanh thuần hoạt bạt, nhu hòa nói với Trình Nhiên: “ Năm thứ hai học căng thẳng hơn một chút, có điều mình sẽ tìm cơ hội quay về, nhất định nhiều hơn năm vừa rồi.”

Trình Nhiên nghĩ tới thời khắc mình từ trên trời giáng xuống Thập Trung, khó khăn lắm mới làm được vẻ mặt ảm đạm: “ Vậy ... Năm sau gặp lại.”

“ Mình sẽ tranh thủ, có lẽ không tới năm sau đâu. “ Có quá nhiều người bên cạnh, cơ hội để làm động tác nhỏ như hôm qua chẳng có, Khương Hồng Thược không đành lòng nhìn Trình Nhiên một cái thật sâu lên xe:

Nếu nói tới con đường tốt nhất của Sơn Hải thì chắc chắn là đường ra sân bay rồi, không chỉ đường trải nhựa, bốn làn đường rộng rãi, vì khi đó chưa mấy người đi máy bay nên xe rất ít, cho nên chẳng mấy chốc đoàn xe tới sân bay Sơn Hải.

Sau khi lên máy bay Khương Hồng Thược và Tào Lệ Văn ngồi cùng nhau.

Hôm nay Khương Hồng Thược mặc quần áo mới mua, rất xinh đẹp. Với con gái mà nói, ăn mặc đẹp thì tâm tình cũng tốt, nhưng Khương Hồng Thược lại không như vậy.

Mọi người đều hiểu, Sơn Hải chứa đứng rất nhiều ký ức của cô, lúc này sắp đi mà không biết bao giờ quay lại, tâm tình sao có thể tốt được.

Cho nên không ai quấy rầy cô, thực ra những người khác đều vậy, trừ ngày đầu tiên hai bên còn chút gượng gạo, sau đó thân thiết hơn, gạt hết tất cả chuyện khác, nên chơi rất vui, nhất là lên núi picnic, tự nấu cơm, tự bắt cá, hòa mình vào thiên nhiên, làm người ta nhớ mãi.

Chỉ là bọn họ buồn đã đành, sao Tào Lệ Văn cũng có tâm sự.

“ Hồng Thược, hôm nay nam sinh cao cao đẹp trai tạm biệt bạn là bạn học trước kia à?”

Khương Hồng Thược kéo băng che mắt xuống, quay sang hỏi Tào Lệ Văn: “ Sao thế?”

“ Không biết có phải mình nhìn nhầm không, lúc đó nghỉ hè rồi, nhưng câu lạc bộ tiếng Anh có hoạt động, mình tới trường nhìn thấy một nam sinh dí sát mặt vào nhìn ảnh của bạn, mình còn tưởng là cậu ta định trộm ảnh, cho nên lên tiếng quát ... Hình như là .. Thực ra mình có thể khẳng định là cậu ấy, cái bộ mặt ngô nghê của cậu ấy rất khó quên. “ Tào Lệ Văn càng nghĩ lại càng khẳng định:

Khương Hồng Thược nhíu mày: “ Khi đó là lúc nào?”

“ Thời gian cụ thể mình không nhớ, mùng bảy, tám? Không nhớ, chỉ nhớ hôm đó trường mình tuyển sinh ấy, khi đó mình còn tưởng là học cùng trường .”

Sau đó Tào Lệ Văn thấy Khương Hồng Thược ngây ra nhìn ngoài cửa sổ ... Rất lâu sau đột nhiên nở nụ cười làm người ta hoa mắt.

“ Thì ra là như thế.”

“ Phải làm sao bây giờ, thật muốn quay lại đánh chết cậu.”

Sân bay quốc tế Song Lưu Thành Đô là sân bay tấp nập nhất ở tây nam Trung Quốc, đứng thứ 4 cả nước về lưu lượng khách, nằm cách trung tâm thành phố chỉ 16 ki-lô-mét. Nếu bảo đem so với sân bay Sơn Hải thì người ta ngại không tiện nói ra.

Tới Thành Đô, Khương Hồng Thược chia tay đám Tô Hồng Đậu, trước khi lên máy bay cô đã gọi điện thoại cho mẹ mình, mẹ cô lúc này vẫn còn ở đơn vị, tới đón cô là một người bạn của mẹ, tên là Trần Tuệ Nghiên.

Tới đại sảnh san bay, Khương Hồng Thược nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng trong bộ trang phục công sở màu tím.

Trần Tuệ Nghiên cũng nhận ra ngay cô bé xinh đẹp nổi bật giữa số đông, vẫy tay đi tới định giúp Khương Hồng Thược cầm hành lý, Khương Hồng Thược xua tay: “ Cám ơn dì Trần, cháu tự cầm được rồi ạ.”

Hai người ra ngoài liền có chiếc Mercedes màu xám bạc sang trọng đợi sẵn.

“ Hồng Thược, tới chỗ cha cháu không phải chịu khổ chứ, cha cháu ấy à, ngay cả bản thân cũng không chiếu cố được, cháu về lại phải làm bảo mẫu cho ông ấy. “

“ Dạ, cháu cũng quen rồi ạ.”

“ Cháu vừa xinh đẹp lại còn đảm đang việc nhà, cha cháu đúng là có phúc mà. À phải hôm nay dì hẹn mẹ cháu hết giờ làm đi uống nước tán gẫu, cháu muốn tham gia không?”

“ Dạ thôi ạ, dì và mẹ cháu nói chuyện, cháu không muốn quấy nhiễu thời gian riêng của hai người.”

Trần Tuệ Nghiên là số ít bạn bè thân thiết của mẹ Khương Hồng Thược, hai người trước kia học cùng Đại học Nhân dân Trung Quốc, từ lúc đó đã thân thiết, sau tốt nghiệp thì mỗi người đi theo hướng riêng. Mẹ cô đi vào sĩ đồ còn Trần Tuệ Nghiên ở Thành Đô kinh doanh ẩm thực, chuyển sang mậu dịch giờ thì tiến vào thị trường địa ốc, giờ là chủ tịch, tổng giám đốc địa ốc Kim Hà, năm ngoái xây dựng lên khu nhà ở cao cấp "Cẩm Tú Viên", đề xướng đem văn hóa và truyền thống Trung Quốc dung hợp vào kiến trúc phương Tây, đánh một trận thành danh, nhanh chóng lớn mạnh.

Những công ty địa ốc sớm nhất của Thành Đô có từ năm 1988, tới cuối thế kỷ 20 thời thế đến bắt đầu tranh nhau bố cục, Trần Tuệ Nghiên dựa vào Cẩm Tú Viên đã đi trước một bước, thanh danh truyền khắp Thành Đô, mới một năm thôi mà giờ ai cũng nghe qua câu " Đi Mercedes, ở trong Cẩm Tú Viên".

Lúc này nếu có người khác chứng kiến không ai ngờ nữ chủ tịch cường thế trước mặt người khác lại có một mặt thân thiết như người dì ưa buôn chuyện ở nhà bên như vậy.

“ Hôm nay dì tới nhà cháu làm món ngon cho cháu ăn, chỉ sợ là nuôi khẩu vị cháu quá kén, sau này không có tay nghề của dì, cháu ăn không biết ngon.”

Trần Tuệ Nghiên là có tư cách đầu bếp quốc gia bậc hai, ở mặt này nói không cần ngại:

“ Đấy là cháu chưa được ăn khi dì còn mở quán ăn đấy, giờ tay nghề đi xuống rồi, dì truyền luôn tài nghệ cho cháu nhé. Sau này nếu mẹ cháu chọn con rể, ít nhất phải thỏa mãn khẩu vị của cháu, nếu cháu tự làm được rồi, thế là bớt được một điều kiện hà khắc. Chứ không à, với cái tính của mẹ cháu, sau này bạn trai của cháu phiền phức to.”

Khương Hồng Thược cười ngượng gạo: “ Dì, chuyện còn xa mà.”

“ Này, tiết lộ cho dì một chút được không, cháu đã có chưa?”

“ Chưa có ạ.”

Trần Tuệ Nghiên nheo mắt nhìn một lúc, sau đó bỏ cuộc: “ Thôi đi, cháu và mẹ cháu đều là thứ hồ ly, nhìn không thấu được, dì chẳng tốn công nữa.”

“ Đó là vì cháu thực sự chưa có, cho nên dì nhìn không ra. “ Khương Hồng Thược chợt hỏi: “ Dì Trần, dì có quen người ở ban tuyển sinh trường cháu không, cháu có một người bạn ở nơi khác muốn hỏi chính sách tuyển sinh vào Thập Trung.”

Trần Tuệ Nghiên suy nghĩ: “ Ban tuyển sinh thì dì không biết, nhưng dì có số điện thoại của hiệu phó, thế này đi, về dì gọi cho ông ấy, bảo ông ấy đánh tiếng với ban tuyển sinh, rồi cháu liên hệ trực tiếp với chủ nhiệm ban tuyển sinh là được.”

“ Cám ơn dì. “ Khương Hồng Thược mỉm cười, lòng thì đang nghĩ, cậu đợi đấy, nếu dám trêu mình, cậu sẽ chết rất thảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận