Trùng Nhiên

Chương 190: Người tặng ô!

Năm 98 tới rồi, từ khi quay lại đã hơn nửa năm, nhìn lại năm 1997, Trình Nhiên có một năm bận rộn, bằng chứng là trong cái máy vi tính cà khổ của cha y, lưu trữ chật kín tư liệu tra trên mạng.

Trình Phi Dương có một thói quen đặt báo, cho nên lượng tin tức Trình Nhiên được tiếp nhận so với mặt bằng thời kỳ này là rất nhiều.

Trong nửa năm qua, y tiến hành theo dõi hết sức tỉ mỉ những sự kiện diễn ra ở thế giới này, tới giờ y có thể khẳng định chắc chắn ... Thời đại kia đúng là sắp tới rồi.

Đó là chiến trường mỗi ngày mở rộng ngàn dặm, nhanh chóng hội tụ quần hùng tham gia cạnh tranh, đồng thời ảnh hưởng sâu sắc tới tương lai.

Tạ Hậu Minh tham gia xong Hội nghị kế hoạch phát triển khoa học kỹ thuật năm 1998, mùng một Tết Dương về tới Sơn Hải, hẹn cả nhà Trình Nhiên ăn cơm, nhưng lần này có thêm một người.

Người này giống Tạ Hậu Minh như tạc, tuổi chừng ba mấy, trông nhã nhặn ôn hòa, nhưng Tạ Hậu Minh khí chất uy nghiêm, người này thì không, trông tinh lực sung mãn như vĩnh viễn dùng không hết.

Tạ Hậu Minh giới thiệu, đó là Tạ Càn, em trai ông ta, chú ruột Tạ Phi Bạch.

Đây chính là người mà Tạ Phi Bạch đã kể, làm ăn ở ngoài, sự nghiệp có thành tựu, chuẩn bị cho hắn cửa hiệu ở phố thương nghiệp Thành Đô.

Cảm giác chỉnh thể mang tới cho người ta là đối nhân xử thế khéo léo, theo lý mà nói cũng là đại phú hào, ngoài kia hô phong hoán vũ, nhưng đối diện với nhà Trình Nhiên hết sức khách khí, sau khi được giới thiệu dùng cả hai tay bắt tay Trình Phi Dương: “ Anh Trình thật giỏi, nhảy khỏi cái tàu đắm thì khối người làm, nhưng anh gây dựng lên công ty mới từ đống đổ nát, từ làm kỹ thuật lại vừa kinh doanh, tôi phục anh đấy.”

“ Có gì đâu, vẫn đang gian nan phát triển mà.”

Trình Nhiên thầm tấm tắc khen, Tạ Càn rất lợi hại, đừng thấy Tạ Phi Bạch phất pha phất phơ mà nhầm, cả cha và chú hắn đều là nhân vật không tầm thường.

Trên bàn cơm, Tạ Càn ăn uống hết sức thoải mái, sau khi chạm cốc với Trình Phi Dương gắp liền mấy miếng thịt cho vào mồm: “ Ngon quá, lâu lắm rồi không được ăn lạp xườn thịt khô ở Sơn Hải, tôi chạy khắp nơi chẳng ở nhà, nên cái gì cũng ăn rồi, nhưng mà đôi khi chỉ nhớ thịt khô lạp xưởng ngày Tết ở Sơn Hải thôi, nghĩ mà chảy nước miếng .”

“ Em cũng thật là, ba mấy tuổi đầu rồi đấy, trẻ trung gì nữa đâu, đến lúc an gia lập nghiệp rồi, đừng chạy khắp nơi nữa .” Trương Vi trách móc:

“ Chị dâu, chị dâu, để em ăn xong đã được không, ăn xong sẽ nghe chị phê bình. “ Tạ Càn làm bộ mặt tội nghiệp van vin:

“ Chị giỏi cái mồm.”

Mọi người bật cười.

Không khí bữa cơm rất hài hòa, theo Tạ Hậu Minh kể thì Tạ Càn tốt nghiệp Đại học Tứ Xuyên năm 1984, làm ở quốc xí bốn năm, sau đó vì ‘không chịu nổi cuộc sống bắt đầu đã thấy điểm kết ở đâu’, thế là từ chức, sau đó chạy khắp nơi.

Vì ở thời đại học từng nghiên cứu xử lý nước sạch, cho nên lấy đó làm chỗ đột phá, đăng ký một công ti nhỏ, khi đó kỹ thuật siêu lọc bất kể là ở trong nước hay nước ngoài đều rất đắt đỏ. Một thiết bị lọc nước kiểu đó ở nước ngoài vào đầu thập niên 90 bán với giá 3000 đồng. Nắm bắt cơ hội này, Tạ Càn tiếp tục nghiên cứu đề tài thời đại học, tới năm 1994, trải qua không ít gian nan thất bại, thậm chí trong nhà không tin tưởng, khuyên hắn quay lại quốc xí, Tạ Càn vẫn kiên trì ý mình, thành công làm ra máy siêu lọc với tính năng tương đương với nước ngoài, nhưng giá chỉ bằng một phần ba, khi đó các nhà máy bia lớn trong tỉnh đều nhập thiết bị của hắn, làm ăn cực tốt.

Đến mức một công ty lớn ở Úc cực kỳ hứng thú với thiết bị của Tạ Càn, bỏ giá lớn mua đứt, Tạ Càn gật luôn. Ai cũng thấy tiếc, nhưng Tạ Càn là thế, lúc chưa làm ra thì hắn rất cứng đầu cố chấp, thành công rồi thì hắn cụt hứng, thế là bán đứt luôn lấy tiền.

Giao dịch hoàn thành vào năm 1995, Tạ Càn rất hiểu cái ngành nghề này, miếng bánh ở trong nước không lớn, nhưng thị trường làm sạch nước ở các nước phát triển là sản nghiệp đã chín muồi phát triển.

Từ Lan không hứng thú với chuyện kỹ thuật khô khan ấy, ở nhà cô nghe chồng nói tới nhàm rồi, có chuyện cô thắc mắc từ lâu: “ Phi Bạch có số hưởng phúc, nghe nói anh mua cho nó một cửa hiệu ở phố thương nghiệp Diêm Thị Khẩu Tân Thành Đô.”

Diêm Thị Khẩu Tân khu thương nghiệp trung tâm của Thành Đô, vào thời đại kia của Trình Nhiên, giá một mét vuông đã bảy tám vạn.

Chuyện này làm Tạ Càn rất đắc ý:” À, tôi mua cho nó mười mấy gian thôi.”

“ Mười mấy kia à, đắt lắm phải không? “ Từ Lan líu lưỡi, té ra nhà họ Tạ còn nói bớt đi:

Tạ Càn chỉ đợi cô hỏi câu này: “ 4000 một mét vuông, mỗi cửa hiệu chừng mười mấy hai mươi vạn thôi, chả nhiều ha ha ha .”

“ .... “ Trình Nhiên nhận ra rồi, người này thích khoe khoang lắm:

Tạ Càn hôm nay kiếm được thính giả tốt, tiếp tục nói: “ Tôi mua hơn 2000 mét vuông, nhưng chỉ có 1200 mét vuông là của tôi thôi, còn lại là mua giúp.”

Trong khu thương mại của Thành Đô, mua liền một lúc nhiều như thế, dù là người có lai lịch chăng nữa cũng không thể làm một cách dễ dàng, nên mua giúp người khác thì Trình Nhiên cũng hiểu là các loại phân chia lợi ích với cao tầng.

“ Thế kia à .” Từ Lan tặc lưỡi, nếu là mấy năm trước thì cô khó mà tưởng tượng ra được ai lại đi mua nhiều đất thế làm gì. Vì ở nông thôn thì ai cũng có đất của mình, nhà mình tự xây, ở thành phố thì có đơn vị, cùng góp vốn xây nhà, rẻ hơn nhiều lắm, ví như nhà cô ấy, 88 mét vuông, lúc góp tiền cũng chỉ 2 vạn 3 thôi.

Nhà đất rẻ như thế, chẳng ai nghĩ tới gom đất gom nhà làm gì, bán đi lãi chẳng được mấy, với Từ Lan thì nó giống món hàng mà vừa đắt giá, chu kỳ hồi vốn lâu, chẳng thể đem ra giải trì. Bỏ mấy nghìn ra mua ti vi màu thì khối người, chứ mua nhà à, ai chả có nhà, ăn no rửng mỡ mới làm. Có thừa tiền thế chẳng bằng mở cửa hiệu.

Cửa hiệu đắt hơn nhà, tuy có thể đem cho thuê, nhưng tiền thuê cũng thấp, hồi vốn chậm, cô đoán chắc là mua làm bảo đảm thôi chứ kiếm chác gì.

“ Nói tới đây thì hôm nay tôi tới Sơn Hải, nhờ anh trai tôi mời nhà anh Trình kỳ thực là có tính toán ... Trình Nhiên, nếu không có cháu, chú thực sự không dám tưởng tượng nhà anh mình thế nào. Hôm nay chú tới đây là để nhận cháu. Trình Nhiên, cháu giống Phi Bạch, sau này gọi chú là chú đi. Chú có quà gặp mặt cho cháu, hai cửa hiệu ở Thành Đô .” Thấy vợ chồng Trình Phi Dương, Từ Lan chấn kinh, Tạ Càn ngăn họ lại:” Anh Trình, chị Từ, chuyện hôm nay không liên quan tới anh chị, lúc nãy Trình Nhiên gọi tôi là chú rồi, một tiếng chú này không giống cách gọi thường đâu, nhận chú rồi thì tôi phải có quà ra mắt chứ.”

Cái người này thật là, lý luận kiểu gì vậy cứ, Từ Lan ra sức lắc đầu: “ Không được, những mười mấy hai mươi vạn đấy. “

Trình Nhiên gian nan nuốt nước bọt, mẹ ơi mẹ sai rồi, không phải là mười mấy hai mươi vạn đâu, mà là sáu bảy trăm tới gần nghìn vạn rồi đấy.

Tương lai đất đai phi mã thế nào, y biết quá chứ.

Trình Phi Dương nghiêm túc nói: “ Không thể làm thế, là chúng tôi hay Trình Nhiên cũng sẽ không nhận món quà quý giá như vậy.”

Tạ Càn cũng rất kiên quyết: “ Các cụ xưa có câu, một mảnh đất nuôi một cái nhà. Đời đời tương truyền xuống không phải là tài phú, mà là cơ nghiệp, là sự đảm bảo, cho người cá không bằng dạy người cách bắt cá. Tôi tặng cháu nó món quà này, ý nghĩa tinh thần nhiều hơn vật chất, chứ nói tới tiền ít nhiều thì tục quá. Nếu tôi có một ngàn cái ô, tôi tặng cháu nó một cái, anh chị lẽ nào không cho nhận, giờ cũng thế, tôi tặng hai cửa hiệu cũng như hai cái ô thôi. Người tặng ô như tôi chỉ mong một ngày có mưa, cháu nó có cái ô mà che, thế là tốt rồi. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận