Trùng Nhiên

Chương 574: Thật mỹ hảo. (1)

Trong phòng im phăng phắc, không có một chút tiếng động nào, không gian như đông cứng, mất tới ba giây thì Trình Nhiên lùi lại đứng dựa vào tủ tài liệu, Tần Tây Trăn ngồi xuống ghế, rồi hai ánh mắt cùng nhìn về phía Tương Chu.

Trong một thoáng đó, Tương Chu cảm giác mình chết chắc rồi, lúc này lùi ra lộ liễu quá, sau đó hắn cúi gằm mặt xuống, người như cái máy đi vào, thân thể vô số nơi bị rỉ sét, mỗi bước chân phát ra tiếng cót két, tay cứng đờ đặt cái khay xuống, nói mà không dám nhìn hai người kia, giọng nói nghe chẳng giống do mình phát ra: “ Hoa quả tươi, vừa mới tới ...”

Tần Tây Trăn ho một tiếng, gật đầu: “ Cám ơn.”

Trình Nhiên đứng dựa vào tủ, vừa y thực sự không biết nên cám ơn hay muốn giết Tương Chu nữa, lời rít ra từ kẽ răng, chắc chắn là trong lòng không thoải mái: “ Tôi không cần biết có phải là do anh quá kích động hay không, nhưng sau này anh không gõ cửa, hoặc gõ cửa mà chưa đợi gọi đã vào, tôi phạt anh một tháng lương.”

Tương Chu như sống lại, cuống quít nói: “ Tôi tự phạt ba chén ... À không, ba tháng, tôi đi, tôi đi ngay, tôi thề không vào lần nào nữa, tôi thề.” Lời vừa dứt thì người cũng biến mất sau cánh cửa khép chặt.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí quái dị đừng hỏi.

Tần Tây Trăn nghĩ lại cảnh vừa rồi là mặt đỏ rực, làm sao thế được, thằng nhóc đó là học sinh của mình mà, còn kém mình mấy tuổi, bưng tai trộm chuông nói: “ Này, cậu ta không hiểu lầm gì đó chứ?”

Trình Nhiên chưa hết hậm hực: “ Chị nói thử xem.”

“ Dù sao .. “ Tần Tây Trăn cười xấu xa: “ Đó là phiền toái của cậu.”

Trình Nhiên nhìn cái vẻ mặt vui sướng trên đau khổ của người khác ấy, sao mà ngứa răng như thế.

Tương Chu thực sự là nhìn thấy quá nhiều thứ không nên thấy rồi, để khỏi phải giải thích nhiều, cho nên buổi chiều Trình Nhiên gọi Tương Chu tới, hai người biến thành ba người, bảo hắn an bài một cái quán, chuẩn bị đãi khách.

Phạt ba tháng lương thì hơi quá, phạt 3000 thì phải có, thưởng phạt phải phân minh, ví như vừa nãy Tương Chu thực sự là quá thiếu tố dưỡng nghề nghiệp, bất kể hắn có chấn kinh vì được gặp Tần Tây Trăn thế nào thì cũng không nên như thế.

Đương nhiên với Tương Chu mà nói sự trừng phạt này không có gì là đau khổ, thậm chí còn vui sướng.

Chỉ là Tần Tây Trăn không hài lòng: “ Cậu thiếu tiền tới mức đó à, mời khách còn muốn người khác thanh toàn tiền, keo kiệt tới mức này rồi, cậu giỏi thật đấy.”

“ Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đấy, nhà địa chủ cũng đâu nhất định là dư thừa lương thực, huống hồ chị cũng là phú bà, giữa chúng ta ai mời chẳng như nhau, chị muốn mời cũng được thôi. “ Trình Nhiên mặt dày nói:

Tần Tây Trăn nguýt y một cái: “ Keo kiệt.”

Thấy Trình Nhiên bị Tầy Tây Trăn lườm cho, Tương Chu lưng toát mồ hôi, cứ đi ra ngoài kia mà hỏi xem, có nam nhân nào không muốn thể hiện sự hào phóng của mình trước mặt tiểu thiên hậu không?

Biết thiếu gia nhà mình tính cách rất quái dị, bản thân thích ở một mình, lại cứ tới Thiên hành đạo quán đọc sách, sau đó yêu cầu người khác không làm phiền, tréo ngoe không chịu nổi.

Vì thế Tương Chu cố gắng vãn hội hình tượng cho thiếu gia nhà mình, vội vàng quan tâm hỏi xem cô Tần thích ăn gì, hắn dốc sức an bài, nhà khách Cẩm Giang hay Hợp Giang Đình đều được, Tương Chu nhiều lần lên báo, giờ có chút tiếng tăm ở Thành Đô, tiếp xúc với ít người có cấp bậc.

Tần Tây Trăn nói ở Thành Đô có nhiều món ăn vặt, trước kia cô thường cùng bạn bè tới nơi này càn quét các quán ăn nhỏ, không cần an bài những chỗ quá cao cấp.

Tương Chu hơi do dự, với thân phận của Tần Tây Trăn, cần đảm bảo sự riêng tư, ít nhất phải có phòng bao riêng, tới mấy quán nhỏ người qua kẻ lại không thực tế cho lắm.

Kết quả Trình Nhiên nói, cứ làm theo ý cô.

Tần Tây Trăn cứ thế chỉ đội mỗi một cái mũ lưỡi trai, cùng Trình Nhiên, Tương Chu tới quán bánh Gia Long Sao Thủ ở phố Xuân Hi ngồi ở đại sảnh như bao người, Tương Chu cứ như ngồi trên bàn chông.

Quán này toàn dùng cái bàn dài, xếp thành mấy dãy, mọi người cứ thế ngồi chen chúc nhau ăn, Tần Tây Trăn xõa tóc xuống, che đi hai gò má, cho dù vẫn có người nhận ra dung mạo xuất chúng của cô, tối đa chỉ cảm thán, giống thật đấy.

Bọn họ cứ nhằm quán đông nhất để tới, ăn liền mấy chỗ, miến lòng, bánh bột lọc, mỳ cay Thành Đô ... Đều là quán nhỏ, đông nghìn nghịt, tất nhiên chuyện gọi món không cần phiền tới Trình Nhiên và Tần Tây Trăn rồi, Tương Chu nhiệt tình chạy đi chạy lại bưng bê, hỏi có cần dưa góp không, có ăn rau thơm không ... Thôi thì đủ.

Không hẳn chỉ vì cô là Tần Tây Trăn, khách của Trình Nhiên mà, không thể qua loa, toàn bộ quá trình đó, hắn như tu tiên đắc đạo, toàn thân bay bổng, nói ra thôi đã thấy thành tựu, từng một thời hắn đưa Tần Tây Trăn đi ăn hết món ngon ở Thành Đô, tự mình bê bát, đủ hồi tưởng cả đời rồi.

Lúc này Tương Chu đi lấy đồ ăn, xung quanh tiếng người huyên náo, Tần Tây Trăn thoải mái dẫm một chân lên chỗ gác chân dưới bàn, khuỷu tay chống đầu gối, một tay án má, mái tóc từ trên đầu xõa xuống, lất phất trước xương quai xanh gợi cảm.

Rõ ràng qua Mỹ một thời gian, cách ăn mặc của cô bạo dạn hơn hẳn, áo ba lỗ cổ rộng, Trình Nhiên thấy cả gờ áo lót non nửa bầu vú trắng mịn cùng khe ngực thấp thoáng làm mắt người ta muốn hút vào đó.

“ Đã nghĩ ra cách để tôi thành bà chủ lớn chưa?”

Trình Nhiên di chuyển ánh mắt: “ Để tôi nghĩ đã chứ ... Vừa rồi muốn chị hát sao chị không hát?”

Tần Tây Trăn tỉnh bơ nói: “ Xấu hổ.”

Trình Nhiên há mồm, cái lý do gì vậy: “ Hát cho tôi nghe lại xấu hổ, tôi từng hát cho chị nghe liền một lúc mười bài.”

Tương Chu bê bát lên, Tần Tây Trăn liền thu hồi ánh mắt, không nhìn Trình Nhiên nữa, nói một câu "cám ơn", Tương Chu thấy người nhẹ đi vài phần, hỏi cô muốn ăn gì hắn đi lấy, hôm nay nghe câu "cám ơn" đó vài lần rồi hắn vẫn không chán.

Cả một buổi chiều ăn đủ các món, ngay cả Trình Nhiên tự nhận có cái dạ dày lớn mà ăn không nổi nữa. Tần Tây Trăn thì thâm sâu khôn lường, mặc dù cứ nói là no rồi, nhưng trên đường thấy người ta bán kẹo hồ lô đi qua, thế là mua hai xâu, ăn rồi mới nhớ ra hỏi bọn họ có ăn không? Tương Chu sắp ôm bụng mà đi lắc đầu, Trình Nhiên nhìn thân hình mảnh mai của cô từ trên xuống dưới một lượt, không biết cô giấu thức ăn vào đâu.

Con gái đúng là sinh vật nhiều bí ẩn.

Lúc Tần Tây Trăn cầm que kẹo vừa đi vừa ăn thì gặp một đám học sinh, trong đó có một đứa đột nhiên nhìn cô chằm chằm, Tương Chu thầm kêu thôi hỏng rồi.

Đây là khu vực phố xá đông người, Tần Tây Trăn dễ dàng trà trộn vào trong đó, không ai để ý đó là cô, nhưng và gặp phải đám học sinh thì tình hình khác rồi.

Khi trong mắt đám nữ sinh kia đang tóe lửa, thì có một cánh tay vòng qua cổ Tần Tây Trăn, ôm lấy vai cô, cướp lấy kẹo hồ lô, kéo cô đi: “ Em gái, chỉ mua cái kéo thôi mà lâu thế, ăn tham hả?”

Nữ sinh suýt hô ra tên Tầy Tây Trăn nhìn chàng trai choàng vai cô đi xa dần, nhìn nhau, ríu rít bàn tán, "Giống Tần Tây Trăn thật đấy nhỉ" , "Hả, bạn cũng thấy thế à?" , "Suýt nữa mình còn gọi mà ...",
Bạn cần đăng nhập để bình luận