Trùng Nhiên

Chương 97: Liên hoan. (2)

“ Hừ, thi một cái là đứng đầu toàn trường, chuyện này tính sao đây hả? “ Trình Nhiên chất vấn.

Khương Hồng Thược chớp mắt ngô nghê:” Thì chưa từng thi được vị trí số 1, nên mình muốn thử xem nó thế nào. Mình đã nói rồi và, muốn thử những chuyện mình chưa từng làm ... Nếu không may làm tổn thương tự tôn của cậu thì xin lỗi nhé.”

Nha đầu này lúc nào cũng hiếu thắng như thế, phát hiện mình che giấu thực lực một cái cũng ra tay luôn.

“ Đánh giá thấp mình quá đấy, sớm biết thế mình đã mạnh tay hơn nữa, xem bạn còn cười được nữa không?”

“ Còn lên cao trung nữa cơ mà, giang hồ tài kiến.”

Du Hiểu xưa nay luôn tự nhận mình là trung tâm của nhóm bí mật ba người, làm nhiệm vụ điều tiết cho bọn họ, là nhân tố gắn kết trong nhóm, không ngờ chẳng xen được vào câu nào. Các người có quá đáng lắm không, một đứng đầu toàn trường, một đứng đầu cả lớp, vậy mà còn chê điểm của mình chưa đủ cao à?

Ba người vừa đi vừa lời qua tiếng lại như thế, Du Hiểu tinh mắt chỉ: “ Đám Đỗ Vũ Đình cũng có mặt kìa.”

Đỗ Vũ Đình là không chỉ bề ngoài xinh đẹp dịu dàng, còn là học sinh ngoan, được rất nhiều người yêu quý, loại hình em gái nhà bên điển hình. Nữ sinh như thế nếu nói thích ai thì đúng là trời đất chung lòng, bạn bè hoặc không phải bạn bè đều muốn giúp một tay.

Kết quả là thằng nhãi Trình Nhiên đó nhận được thư của người ta, hôm sau trả lại ngay.

Hoặc là không trả lời, hoặc là mập mờ chút, nói thời gian này không thích hợp, lên cao trung hẵng nói, thế chẳng phải là chẳng sao không. Kết quả cô gái tốt như thế mà lại trực tiếp trả lại thư, ý gì đây, thể hiện sự kiên định của mình à?

Thế sao trước kia còn thổ lộ với Dương Hạ! Ra vẻ gì chứ.

Cho nên rất nhiều người mang tâm tình như thế lườm Trình Nhiên.

Bữa cơm liên hoan đó Trình Nhiên hết sức xấu hổ, tựa hồ nhìn về phía nào cũng có ánh mắt khinh bỉ của nữ sinh hoặc nam sinh nhìn tới.

Đáng lẽ ngày tốt nghiệp luôn có chút thương cảm, cơ mà ít lắm, vì dù có lên cao trung cùng trường hay không thì vẫn ở Sơn Hải cả mà, cái thành phố này bao lớn chứ, cũng ngẩng đầu cúi đầu thấy nhau thôi. So với nói là cơm chia tay, chẳng bằng là tẩy trần cho giai đoạn cao trung sắp tới.

Không biết ai mở đầu, nói nam sinh lên cao trung là phải biết hút thuốc, sau đó lấy thuốc lá ra thật. Có người lần đầu tiên hút thuốc, lại làm vẻ sành sỏi, kẹp thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, nhìn cũng ra dáng, chỉ là cố nhịn ho mà mặt như táo bón vậy, rất thú.

Nữ sinh tụ lại một chỗ cùng không vừa đâu, la hét đòi uống rượu, cuối cùng thì rượu tất nhiên là không uống, nhưng bia thì có, thi thoảng chạm cốc với nhau, mặt đỏ bừng bừng.

Một nam sinh ở lớp số 1 chuyên môn mang ghi ta theo, vừa đàn vừa hát, không chỉ hát rất hay, còn là bài hát phần đông mọi người đều thuộc, được nửa bài thì rất nhiều người hát cùng tồi, bát đũa gõ leng keng chả ra sao, được cái ở không khí.

Nhiều vị khách ở nhã phòng bị đám học sinh ngoài đại sảnh ảnh hưởng, kết thúc bài hát vỗ tay khen hay.

“ Cho mượn một chút đi. “Tôn Kế Siêu đi tới nhận lấy ghi ta, tay đặt dây đàn thử âm, tiếng nhạc êm tai truyền ra.

Đây là tài tử có tiếng ở Nhất Trung, bút danh "Tư Du Giả", luôn chiếm cứ chuyên mục văn thơ trên báo tường. Không chỉ giỏi thơ, viết tán văn cũng hay, làm không ít thiếu nữ yêu văn nghệ hâm mộ. Hôm sinh nhật Liễu Anh, Diêu Bối Bối còn để lộ ra mình và Dương Hạ từng chép bài thơ Mùa thu của hắn.

Bây giờ lại nhìn Tôn Kế Siêu thử ghita rất điêu luyện, mọi người kinh ngạc, chẳng lẽ hắn ngay cả ca hát cũng tinh thông.

Tôn Kế Siêu đứng dậy đi ra chỗ trống, nhìn về phía Đỗ Vũ Đình: “ Bài hát "Cô gái ơi xin chớ thương tâm" này tặng cho bạn Đỗ Vũ Đình.”

Oa!

Câu nói này vừa phát ra, vô số ánh mắt chiếu về phía Trình Nhiên.

Đỗ Vũ Đình mặt đỏ au càng thêm đáng yêu.

- Cõi hồng trần luôn có theo đuổi và mộng tưởng

Cô gái ơi, cô gái ơi, xin đừng thương tâm

Có cánh cửa sổ nào làm cô không tuyệt vọng

Nhìn thế giới phồn hoa kia, hóa ra chỉ là giấc mộng ...

Đây vốn là bài ca dao rất thịnh hành đương thời, hát bởi ca sĩ tên Trương Dương, tuy đơn giản, nhịp điệp nhanh buồn mà không thương cảm, rất dễ hát, gần như nhà nào cũng biết, cũng thuộc.

Trình Nhiên thấy, bất kể Tôn Kế Siêu thế nào, thằng nhóc này hát rất hay.

Chỉ là nhìn xung quanh ai cũng đung đưa người khẽ ngâm nga theo, Trình Nhiên có cảm giác mình bị mù chữ, điều này có một cách giải thích ... Y chưa từng nghe tới bài hát này.

Khi Tôn Kế Siêu hát, trong một gian phòng bao có ba nữ sinh tuổi chừng 20 đang ăn cơm, bất kể là ngoại hình hay khí chất đều rất xuất chúng. Phục vụ viên tới ghi thực đơn còn liếc trộm mãi, có điều thấy một nữ sinh đeo huy hiệu của trường Xuyên Âm Sơn Hải liền thấy bình thường.

Là người Tứ Xuyên, có lẽ không mấy ai không biết học viện âm nhạc Tứ Xuyên, mà Xuyên Âm Sơn Hải cũng là phân nhánh mở đầu tiên của học viện này, có không ít người từ trường này hiện là nhân vật có địa vị danh tiếng trong giới, hoặc là ngôi sao âm nhạc trong nước.

Chỉ là trường học này quản lý rất nghiêm khắc, giáo dục khép kín, không mấy khi thấy học sinh của họ ra vào.

Đám nữ sinh này năm nay đã tốt nghiệp, đang tán gẫu vấn đề thực tập, cũng coi như chia tay với bạn cùng phòng.

“ Bài hát này tuy có thể nghe khắp nơi, nhưng mà muốn vừa đàn vừa hát thì khó đấy ... Đánh cược đi, chú nhóc đó không khống chế được nên thế nào đoạn cuối âm sắc cũng sẽ hơi trầm ...” Một cô gái mặc áo jean khoét nách, mang huyết thống dân tộc thiểu số, xương gò má cao, gương mặt đường nét rõ ràng, nhìn sang cô gái mặc váy lam: “ Trăn Tử, bạn vẫn định theo ý cha bạn, làm giáo viên à?”

“ Cược 20 đồng, dám đàn bài này phải có tự tin, đừng ỷ chuyên ngành của mình mà coi thường học sinh nhé ... “ Cô gái mặc váy quai đeo vươn ngón tay thon thả ra: “ Cha Trăn Tử là ai, giáo sư âm nhạc cổ điển, cô ấy có lựa chọn à? Chuyên ngành Trăn Tử học cũng là âm nhạc cổ điển, nhạc cổ điển mỹ diệu nhất, nhưng bây giờ lại chẳng kiếm cơm được, phạm vi lựa chọn nghề nghiệp hạn chế. Chúng ta tốt nghiệp chuyên ngành nghệ thuật, nếu không đổi nghề thì có thể làm gì nào? Giống như bạn đó, vào ca vũ đoàn, hay như mình lên Bắc Kinh biểu diễn ngoài đường để tìm cơ hội? Thực tế chút đi, những học trưởng học tỷ khóa trước, có thể ở lại trường làm giáo viên phụ đạo cũng là hiếm hoi rồi. Có thể dựa vào thứ mình học để nổi danh thì vạn người chỉ có một.”

“ Vào đơn vị sự nghiệp cũng được, nghe nói rất nhiều đơn vị sự nghiệp có hạn ngạch tuyển học sinh tốt nghiệp trường nghệ thuật, có nơi vì văn hóa xí nghiệp, có nơi vì chỉ tiêu, tóm lại là để dưỡng lão.”

“ Chúng ta vất vả học tập bốn năm, kết quả là chưa gì đã dưỡng lão à, nói thật nhụt chí.”

Cô gái mặc váy quai đeo thở dài:” Ôi Trăn Tử, con đường cha bạn chọn cho bạn thế là ổn rồi, dạy học mà, tuy không phải trường nghệ thuật, nhưng mà thế nào cũng có học sinh đi theo con đường nghệ thuật vào đại học. Như học tỷ Tương Vi đó, dạy ở trường cao trung Thành Đô, công việc nhẹ nhàng, mở lớp phụ đạo âm nhạc , kiếm không ít, cuối năm nay kết hôn rồi, thế là viên mãn ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận