Trùng Nhiên

Chương 566: Các người xong đời rồi.

Ngô Lập Vĩ lấy mũ trên đầu Ngô Lỗi xuống, đôi mắt như chim ưng của ông ta nhìn Tần Thiên từ trên xuống dưới một lượt, liền hiểu ngay làm sao thằng con mình lại dây dưa mãi như thế: “ Lần trước cô đánh con tôi thành thế này, phải chăng cũng nên thông báo với cha mẹ, xử lý luôn, xem bồi thường thế nào.”

Tần Thiên cũng chẳng sợ, cô còn từng đối mặt với Lôi Vĩ, vậy mà thậm chí còn nảy ra ý cầm dao giết hắn thì sợ gì ông ta: “ Hắn quấy nhiễu nghiêm trọng cuộc sống của cháu, có hành vi quấy rối, cũng nên tố cáo chứ nhỉ?”

Không khí hiện trường thoáng cái đã trở nên căng thẳng.

“ Hoan nghênh tố cáo. “ Ngô Lập Vĩ bật cười: “ Đội ngũ luật pháp của công ty tôi nuôi chẳng phải ăn cơm nhão. Cô cứ đi kiện thử xem có kiện nổi không? Con tôi thì nói cho cùng làm gì cô, sờ mò cô à, hay nó đè cô ra rồi, chứng cứ đâu, còn vết thương trên đầu đó thì rõ ra đây này.”

Tần Thiên ở trường rất thân thiện, hiền lành, không thích tranh chấp với người khác, vì phàm có tranh chấp, những lời nói cay độc sẽ là con dao hai lưỡi tổn thương người khác cũng là tổn thương mình, gặp chuyện gì đa phần là nhẫn nhịn hoặc né tránh. Song trải qua biến cố gia đình, lại làm việc ở Thiên hành đạo quán, cô không còn yếu đuổi như trước kia mỗi khi gặp chuyện nữa, tuy Ngô Lập Vĩ điệu bộ hung hăng, ăn nói thô tục, cô có chuẩn bị tâm lý rồi, không để ông ta đả kích: “ Chuyện đó cháu sẽ bồi thường.”

Ngô Lập Vĩ bồi thường gằn giọng: “ Bồi thường à? Cô bồi thường được bao nhiêu, con trai tôi gần đây ù tai, hoa mắt, không biết có phải là chấn thương sọ não hay là tế bào thần kinh có vấn đề không, khi đó nó làm ra chuyện gì khó nói. Nếu tạo thành tổn thương vĩnh cửu, vậy nhà cô phải bàn nhà đi mà nuôi nó cả đời.”

Cao Thiều Ninh nghẹn họng nhìn ông ta trân trân, cô đi mách Ngô Lập Vĩ là vì ban đầu thấy ông ta mắng con trai, có vẻ là người biết lý lẽ, với lại suy nghĩ còn đơn thuần, con cái gây chuyện đi mách người lớn là bình thường, cứ nghĩ hắn bị cha hắn cho một bài học.

Không ngờ cha hắn còn ngang ngược vô lý hơn.

Con trai các người rõ ràng chẳng làm sao, dẫn người tới gây sự, đánh người ra thế kia thì không nhắc tới, còn muốn người ta khuynh gia bại sản nữa mới vừa lòng à?

Trên đời này còn có chuyện như thế sao?

“ Ông, ông, ông là loại người gì thế ...”

Cao Thiều Ninh tức tới toàn thân run rẩy, đưa tay ra chỉ, đang mấy máy môi định nói gì thì một bàn tay lớn đã đè xuống, kéo cô lại phía sau, người được dựa vào tấm thân vững trãi.

“ Chuyện này để cho anh. “ Trình Nhiên ngăn cản Cao Thiều Ninh đang quá khích, dùng cả hai tay giữ cô bé trong lòng, thấy cô bé còn ấm ức quẫy đạp chưa thôi thì nhỏ giọng trấn an, sau đó lớn tiếng nói: “ Chuyện này dễ giám định thôi, tới bệnh viện có uy tín kiểm tra, lấy báo cáo y học làm chuẩn, nên bồi thường ra sao thì bồi thường như thế. Nhưng nếu có kẻ muốn sửa đổi báo cáo, lợi dụng tống tiền, thì đó là trọng tội, theo quy định hình sự, tống tiền khoản tiền lớn hoặc nhiều lần, sẽ đi tù trên ba năm, nếu số tiền cực lớn hoặc có tình tiết nghiêm trọng thì mười năm trở lên, nếu gặp phải kẻ ác độc muốn người ta tán gia bại sản, coi như là tình tiết nghiêm trọng rồi, trên 10 năm là cái chắc.”

Lại có kẻ không biết sống chết tham gia vào.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trình Nhiên, Tần Thiên lúc này mới nhận ra Trình Nhiên có mặt ở đây, lòng khấp khơi vui mừng, cô biết Trình Nhiên rất có thủ đoạn, gia đình cũng có thế lực, nhất định không sợ đám người này, nhưng đồng thời lại không muốn y vì chuyện của mình mà liên lụy vào, như vậy cô “nợ” càng nhiều, lòng rất mâu thuẫn.

Liễu Anh bị Thẩm Hi Hoa đẩy một cái mới từ trạng thái sững sờ tỉnh lại, vội chạy tới bên Trình Nhiên, dốc sức đẩy cả người y ra sau, giọng run lên suýt khóc: “ Đã bảo cậu đừng xen vào mà, cái tính mãi không sửa.”

Diêu Bối Bối thì rối rít nói với đám Ngô Lỗi: “ Bạn tôi mới tới đây, không hiểu chuyện ... Cậu ấy nói linh tinh thôi, mọi người đừng để ý tới cậu.”

Sau đó chạy tới, muốn cùng Liễu Anh kéo Trình Nhiên đi.

Trình Nhiên bị một người kéo tay, một người kéo cổ áo, phong phạm cao nhân vừa rồi không còn lại chút gì. Thẩm Hi Hoa rốt cuộc con người không tệ, đỏng đảnh một chút, thích tiêu tiền bừa bãi một chút song biết bênh vực bạn bè, cũng đi tới nói đỡ với Ngô Lỗi. Tóm lại chỉ cần hai người Diêu Bối Bối kéo được người đi là xong, người ta nể mặt cô không truy cứu.

Nhưng không kéo nổi.

Trình Nhiên tuy trông dáng người hơi thanh mảnh, thoáng nhìn thì không nhận ra đâu, nhưng thực ra năm nay vọt lên tới cao 1 mét 78 rồi, lại là con trai xương to thịt dày, hai cô nữ sinh thấp hơn ngót 15 xăng-ti-mét kéo thế nào, y dễ dàng gỡ tay hai cô bạn ra.

Diêu Bối Bối dậm chân "cậu lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thế", nhìn muốn khóc tới nơi rồi.

Ngô Lập Vĩ có vẻ cảm thấy hết sức hoang đường, hai gò má bành lên, hôm nay ông ta đã ra mặt rồi vậy mà liên tục có chó mèo nhảy ra cản đường, làm ông tay thấy mất hết mặt mũi: “ Nói xong chưa, mày là cái thá gì ... Xéo sang bên.”

“ Xin lỗi, nhường đường một chút.” Lúc này Triệu Thanh cũng đã dẫn lái xe đi tới, đứng ở bên cạnh Trình Nhiên, ghé tai thì thầm vài câu:

Trình Nhiên khẽ ồ một tiếng, thế giới này nhỏ thật.

“ Ông là Ngô Lập Vĩ của công ty Hoa Đằng đấy à?” Mấy hôm trước Triệu Thanh tới nhà báo cáo chuyện ký hợp đồng với Mã Vân, sau đó lại nói tới Phục Long, có nhắc tới vài nhà máy thuộc hộ quan hệ chất lượng sản phẩm rất kém, trong đó cái Hoa Đằng này là nổi cộm nhất, chất lượng sản phẩm tệ hại khiến nhân viên bảo trì của Phục Long suốt ngày chạy chữa cháy, oán thán rất nhiều, không nghĩ hôm nay gặp ở đây:

Hắn chú ý vì cái công ty này nhận đầu tư của công ty thuộc tập đoàn đầu tư của Liễu Cao.

Trước đó Trình Nhiên đã ngờ ngợ rồi, giờ Triệu Thanh tới mới xác nhận.

Trình Nhiên nhìn thẳng ông ta: ” Là phía đối tác, công nghệ lạc hậu một chút cũng không sao, nhưng phải làm đối tác đáng tin cậy, như thế hợp tác mới có thể ngày càng tốt. Qua biểu hiện của ông vừa rồi, tôi xem ra ông chẳng có cái nào phù hợp với mấy điều kiện đó ...”

Thằng nhóc này đang nói cái gì vậy? Nó điên à? Không chỉ Ngô Lập Vĩ, cả người xung quanh cũng không ai hiểu Trình Nhiên đột nhiên nói lảm nhảm cái gì?

Trình Nhiên chẳng bận tâm tới người khác, lấy di động ra bấm số: “ Chú Điền ạ ... Phục Long chúng ta hợp tác với công ty Hoa Đằng phải không ạ? ... Ồ, hợp đồng sắp hết hạn à, đang thảo luận hợp đồng mới?”

Bảo sao người như cha mình lại nhịn Hoa Đằng, té ra không phải vì người ta có cục thương mại chống lưng, mà còn vì hợp đồng sắp hết, không muốn nhiều chuyện.

“ Dạ, cháu hỏi thế vì vừa mới gặp tổng giám đốc Ngô Lập Vĩ của Hoa Đằng.”

Trong sân im hẳn.

Ngô Lập Vĩ vừa rồi còn đuổi Trình Nhiên cút xéo, mắt mở lớn, nửa tin nửa ngờ, thằng nhãi này đóng kịch giữ sĩ diện sao, thế thì ấu trĩ quá rồi.

Đồng thời mơ hồ có chút bất an.

Nhiều người cũng cho là thế, thiếu niên này vì giữ thể diện nên vờ vịt gọi điện thoại thế thôi, chắc sắp tới làm ra vẻ cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện rồi mất hút ấy mà.

Chuyện đó không phải chưa từng thấy.

“ Cháu không đánh giá cao Hoa Đằng, vâng, đó là ý kiến riêng của cháu thôi ... Vâng, ông ta đang ở ngay bên cạnh cháu. “ Trình Nhiên rời di động khỏi tai, đi tới cách Ngô Lập Vĩ nửa mét, đưa tay tới: “ Ông nghe điện thoại đi.”

Ngô Lập Vĩ cảnh giác, nghi hoặc, mày là cái quái gì mà nói tao nghe điện thoại là phải nghe: “ Làm sao?”

Triệu Thanh nhận điện thoại từ tay Trình Nhiên, tới gần đặt vào tay Ngô Lập Vĩ, tặc lưỡi nói: “ Làm sao mà ông không hiểu à, năm ngoái các ông dựa vào đơn đặt hàng của Phục Long kiếm được bao nhiêu tiền, sổ sách tài vụ đẹp lắm đúng không, mấy trăm triệu nhỉ? Nên ông mới lên vù vù, muốn điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, hô hào lên thị trường chứng khoán... Nhưng mà giờ Hoa Đằng xong rồi, biết không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận