Trùng Nhiên

Chương 720: Mách thầy.

Cuối tháng 10 năm 2000, hội nghị công tác khoa kỹ toàn quốc diễn ra ở thủ đô, trong thời gian này, hội nghị xác định bốn trọng điểm. Một là tăng cường sáng tạo kỹ thuật, cung cấp động lực cho kinh tế. Hai là duy trì tính sáng tạo nguyên bản. Ba là tăng cường sáng tạo trong ngành khoa kỹ, thúc đẩy hệ thống sáng nghiệp trong cả nước. Bốn là tạo điều kiện để nâng cao tố chất đội ngũ khoa học kĩ thuật toàn quốc.

Mỗi năm năm cứ tới hội nghị này đều có thành quả khoa học kỹ thuật khác nhau ra lò.

Trong thời gian hội nghị, Lý Thái Hành gặp được giáo sư Triệu Khải Quang của Đại học Thanh Hoa, là thành viên thúc đẩy kế hoạch 863, hai người có rất nhiều đề tài chung, lĩnh vực nghiên cứu cũng có giao cắt, trao đổi với nhau không ít kiến thức.

Vị giáo sư Triệu này chính là người đánh tiếng với tổ tuyển sinh, đưa Trình Nhiên tới Đại học Thanh Hoa, cũng là người đã mắng Lý Thái Hành là tên "trộm gà" khi biết Trình Nhiên về Đại học Trung Nam.

Hai người tán gẫu về lĩnh vực tương quan, Triệu Khải Quang vẫn không quên cái chuyện bị nẫng tay trên: “ Phải rồi, Trình Nhiên tới trường các ông rồi sau đó thế nào? Có thích ứng không có quen không?”

“Ai ấy nhỉ?” Lý Thái Hành hạ mí mắt xuống, giống như đang hồi tưởng.

Triệu Khải Quang bực lắm: “ Là con trai của Trình Phi Dương ấy, vờ vịt gì chứ?”

“ À, à .... “ Lý Thái Hành bấy giờ mới nhớ ra: “ Ái dà, ông không nói thì tôi cũng quên ... Thằng bé đó à, nhớ rồi, nó khá lắm, nhưng mà vào đại học chưa lâu mà, một tháng quân huấn rồi giờ mới khai giảng hơn một tháng thôi, chắc vẫn đang làm quen, dù sao nó chưa gây ra chuyện gì, tôi có biết đâu.”

“ Sao lại thế được? Sao ông lại vô trách nhiệm như thế chứ, chính ông lôi kéo nó về Đại học Trung Nam, đáng lẽ nó phải vào Thanh Hoa chúng tôi.”

“ Thanh Hoa các ông vơ vét khắp nơi rồi, làm gì mà tham thế?”

“ Đáng tiếc, đáng tiếc ... “ Triệu Khải Quang chỉ biết lắc đầu:

Bọn họ chỉ tranh thủ giao lưu giữa giờ nghỉ, sau đó tách ra, khi Triệu Khải Quang vừa quay lưng đi, Lý Thái Hành cười lạnh.

Vẫn còn nhòm ngó bảo bối của tôi à, không xem tôi là ai, ông đừng mong thành công.

Giáo sư Triệu vào phòng hội nghị cũng chửi rủa trong lòng, ông diễn kịch với ai chứ, tưởng tôi không biết à? Ài, cái thằng già đó vẫn đề phòng chặt như thế, mình không có cơ hội rồi.

Hai lão già đều là hồ ly ngàn năm cả, chẳng ai chịu thua ai.

Có điều sau cuộc gặp mặt đó ở thủ đô, Lý Thái Hành có một ý nghĩ, đúng là tới giờ, Trình Nhiên tới Đại học Trung Nam hai tháng rồi, rốt cuộc tình huống thế nào? Ông không biết, vì ông mới tới Phục Long chủ trì công việc, đang rất bận rộn, thứ tới tuy ông ta là chủ nhiệm ủy ban nghiên cứu và học thuật của Đại học Trung Nam, nhưng hai tháng qua chưa về trường. Tuy ông có tuổi rồi, nhưng mà cái tính không an phận, không ở đâu lâu được, cứ chạy suốt, bất tri bất giác nhiều công tác ở trường chưa hỏi tới, đương nhiên cũng quên mất Trình Nhiên.

Có điều Trình Nhiên mới năm thứ nhất thôi, so con đường Lý Thái Hành quy hoạch cho y, đây chỉ là bước đầu trong cuộc vạn lý trường chinh.

Lại bẵng đi thêm một thời gian nữa, đại khái là khoảng một tuần, Lý Thái Hành bất ngờ nhận được điện thoại của Trình Nhiên.

Nhấc điện thoại lên, Lý Thái Hành cười ha hả hỏi: “ Sao, cuộc sống đại học thế nào rồi, có quen không? 10 vạn tiền học bổng kia đã gửi tới chưa? Đừng vội tiêu hết đấy nhé.”

Hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng hợp khẩu vị, nói chuyện thoải mái tùy tiện, ông đùa thế chứ thừa biết Trình Nhiên chẳng cần gì mười vạn đó.

“ Tạm thời coi như thích ứng ạ ...”

“ Tạm thời là sao?”

“ Cháu tìm được một nhóm bạn cùng chung chí hướng, sau khi bàn bạc với nhau, muốn thành lập một nhóm nghiên cứu học thuật, cơ chế cạnh tranh nội bộ, một mặt là để cạnh tranh cùng tiến bộ, mặt khác muốn thu hút thêm thành viên ưu tú vào, để hỗ trợ tri thức cho nhau.”

“ Ừ, đây là chuyện tốt, thời bác còn đi học, cứ nghe chỗ nào tổ chức giao lưu học thuật là chạy tới tham gia.”

“ Dạ, mục đích của bọn cháu không chỉ như thế, còn muốn phổ cập kiến thức vi tính cho mọi người, còn tận dụng ưu thế nhân tài, để hợp tác kỹ thuật với một số công ty bên ngoài, thậm chí có thể thành điểm thí nghiệm của công ty đó ở đại học.”

“ À, cháu định làm lớn, tốt tốt. “ Lý Thái Hành gật gù, song không bất ngờ, ông biết đây là thằng bé có tầm nhìn, nếu không đã chẳng nhất quyết muốn kéo Trình Nhiên về Đại học Trung Nam:

Nghe Trình Nhiên muốn lập hiệp hội, lòng đắc ý lắm, nếu không phải mình ra tay giữa chừng, bây giờ thằng bé chắc đang báo cáo với cái lão mặt rùa Triệu Khải Quang rồi.

“ Ý nghĩa của cuộc đời đại học chính là chuẩn bị cho bước vào xã hội chứ không chỉ hấp thu kiến thức, hành còn ý nghĩa hơn học, cứ cắm mặt vào học là không được, chúng ta phải làm kiến thức trong sách thành thực chất. Trình Nhiên, cháu đặt mục tiêu cao thế, bác rất vui mừng.”

“ Nhưng mà bây giờ lại có vấn đề nho nhỏ ạ.”

“ Ừ, cháu nói đi, có phải muốn địa điểm và thiết bị không? không vấn đề, bác có phòng nghiên cứu bên đó, muốn giáo viên chỉ đạo, bác an bài cho.”

“ Không phải ạ.”

“ Thế vấn đề gì?”

“ Cháu xin phép đoàn trường, người ta không cho.”

“ Không cho? “ Lý Thái Hành nghe một cái máu nóng xộc lên đầu, không kìm được chửi bậy: “ Mẹ cái đám đầu toàn nước tiểu.”

Cuộc đời có rất nhiều cái lần đầu, ví dụ như lần đầu ở trên lớp giật tóc nữ sinh ngồi phía trước, thu hút sự chú ý. Đương nhiên chuyện này Trình Nhiên chưa từng làm, từ bé tới lớn y học với Dương Hạ mà, mấy đứa con gái khác không đáng làm y để vào mắt, mà giật tóc Dương Hạ à, muốn chết phải không?

Hoặc là lần đầu đi "mách thầy", đây cũng là chuyện Trình Nhiên chưa từng làm.

Cho nên cuộc điện thoại này đại khái là lần đầu tiên trong đời y thực sự đi "mách thầy".

Mà nói ra hành vi "mách thầy" này cũng chưa từng có, trực tiếp mách luôn tới viện sĩ quốc gia. Chuyện này mà để ngoài ta biết, thế nào cũng nghi ngờ tiết tháo đạo đức cùng nhân sinh quan méo mó của Trình Nhiên.

Lý Thái Hành xuất thân từ Đại học Trung Nam, là viện sĩ đầu tiên của trường, ở thập niên 70, 80 ông làm ra cống hiến cực lớn cho trường, ông không chỉ có danh vọng còn có chỗ dựa, ở Đại học Trung Nam, nhắc tới Lý Thái Hành, không ai không biết.

Trình Nhiên vì việc nho nhỏ đi mách một vị như thế đấy.

Đoàn trường hôm nay có một nhân vật trọng yếu tới, là phó hiệu trưởng phó bí thư đảng ủy Triệu Hoành Kiến, phân quản công tác sinh viên.

Phía văn phòng trở tay không kịp, thông thường lãnh đạo xuống thì đều thông báo trước, rồi còn đòn tiếp, sắp xếp lịch trình, khả năng còn có phóng viên đi theo. Tập kích bất ngờ thế này là sao? Người nhanh trí chút thì đã ngửi thấy mùi vấn đề rồi.

Triệu Hoành Kiến mặt tối sầm, mấy người giật mình nhìn thấy ông chào "bí thư Triệu", ông chỉ gật đầu cho có, bước chân không dừng.

Sau đó vào văn phòng Cố Chính Thanh, thấy hắn đang nói chuyện với một đồng nghiệp, ngoắc tay bao ra ngoài nói chuyện.

Hai người đi vào phòng họp gần đó đóng cửa lại, không ít người áp tai vào tường nghe trộm, mặc dù Triệu Hoành Kiến đã áp giọng xuống, nhưng cái giọng rít qua kẽ răng đó vẫn xuyên qua cánh cửa.

Triệu Hoành Kiến trước kia là thầy Cố Chính Thanh, cách hơn chục năm, Cố Chinh Thanh lần nữa cảm thụ được sự sợ hãi khi đối diện với người thầy này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận