Trùng Nhiên

Chương 803: Toàn lực ủng hộ.

Thời gian này Trình Nhiên gần như không rời khỏi Đại học Trung Nam, áp lực y gặp phải không lớn, vì bạn bè trong khoa đã phần ủng hộ y, người trong kí túc xá càng coi y là Trình giáo chủ, thế nên không phải nghe nhiều ý kiến trái chiều.

Thậm chí ngược lại, còn được an ủi không ít, có tình thầy trò ấm lòng, có cả đối thủ cũ Tống Thời Thu vì mình bôn ba, có bạn bè từ các phương trời gọi điện quan tâm.

Liễu Anh là người gọi điện đầu tiên: “ Bạn bè ở Thành Đô tụ tập với nhau trao đổi chuyện của cậu, mình nói cậu đang đợi điều tra, không cho họ gọi điện nhắn tin làm phiền. Trình Nhiên, vững lòng nhé, câu này Bối Bối nhờ mình nói đấy.”

Du Hiểu hùng hổ tuyên bố: “ Tao bảo chiến đội công khai tuyên bố chửi tên khốn đó rồi, mọi người đều giúp mày.”

Hiện giờ danh tiếng của Du Hiểu rất lớn trong giới, lời nói có trọng lượng, giúp Trình Nhiên kéo lại không ít dư luận.

Dương Hạ thì quan tâm tới lĩnh vực chuyên nghiệp, thảo luận với y những biện pháp ứng phó với hành vi đánh cắp thương nghiệp có thể diễn ra trong tương lai, nói chuyện liền hai tiếng, Trình Nhiên không ngại tốn thời gian, giải thích cho cô biết rất nhiều việc mình đang làm.

Trước khi cúp điện thoại, Trình Nhiên cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, liền trêu:” Lần này không mắng mình à, hiếm có thật đấy.”

Không ngờ Dương Hạ nói: “ Trước kia mình thật ngang ngược phải không?”

“ Hả? Bạn nói chuyện gì?”

“ Rất nhiều, rất nhiều chuyện không kể hết được, mình nhất định là đứa con gái phiền phức, đúng không?”

Trình Nhiên bật cười: “ Không sao, đã bảo mình quen rồi mà.”

Bên kia điện thoại "này" một tiếng, giọng cao vút: “ Mình đang tự phê bình thôi, cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, muốn chết hả?”

Thế mới là Dương Hạ chứ, Trình Nhiên yên tâm cúp máy rồi.

“Cha mình kể là lần trước cậu có nói chuyện riêng với mẹ mình, cho nên mẹ mình mới tránh được sự kiện này.”

Chuyện tới cả tai Khương Hồng Thược ở Anh, cô đã thông qua cô út, cha mẹ mình đã tìm hiểu rõ ngọn nguồn, cùng với các hiệu ứng tương quan. Đầu tiên là trong gia tộc, có người cho rằng mẹ cô không nên nhường ra thành quả nắm chắc trong tay, sự việc mới được phát hiện có rất nhiều vấn đề, khả năng cao nhất là có kẻ ác ý tấn công hạng mục Quốc Tâm, mà phòng thí nghiệm của đám Trình Nhiên là công cụ bị người ta lợi dụng, người Khương gia không ít trước đó ăn bám vào hạng mục Quốc Tâm này, thế nên mức độ căm ghét Trình Nhiên đẩy lên rất cao.

Thêm vào trước đó công ty của Lý Vân đại biểu cho thế lực thương nghiệp đứng sau lưng Lý gia gác lại chuyện trao đổi cổ phần, một vết nứt đã xuất hiện trong nội bộ Khương hệ.

Khương Hồng Thược biết rất rõ cuộc phong ba khiến Phục Long phải rút lui khỏi Mỹ, hai bên kỳ thực có khoảng cách lớn, nhưng ở sự kiện tấm màn đen Quốc Tâm này, Trình Nhiên lại báo trước cho mẹ mình khỏi bị cuốn vào, tại thời khắc quan trọng nhất né tránh được phong ba dữ dội đủ chấm dứt sự nghiệp.

Nguyên nhân vì cái gì, không cần nói cũng rõ.

Dưới bầu trời London nói với chàng trai ở tận Nam Châu xa xôi: “ Trình Nhiên, cám ơn cậu.”

Giọng nói đó có thể nung chảy cả thép.

Trình Nhiên nghe mà toàn thân rạo rực: “ Này, không chỉ nói suông thôi đâu đấy ... Cám ơn thế nào?”

“ Mời ăn lẩu nhé?”

“ Xa tít tắp, chả có thành ý gì, thôi, lần sau gặp lại trả một thể, không cần ăn thịt, làm đệm thịt cũng được.”

“ Trình Nhiên. “ Khương Hồng Thượng nũng nịu hờn dỗi, gây ngứa ngày vô cùng: “Cậu học hư rồi.”

“ Chuyện này chẳng lẽ không thể không làm công tác, hai bên nói rõ với nhau, áp chuyện xuống sao? Nhất định phải làm ầm ĩ thế này sao? Ai thắng ai thua thì vẫn thiệt hại cho trường ta.” Phó hiệu trưởng Phan Phong đặt bụt lên sách, nhìn khắp cả phòng:

Đáp lại ông ta chỉ có sự trầm mặc.

Bây giờ sự kiện Trần Dược ăn cắp công sức sinh viên trong trường đã bộc lộ trên mạng, tuy chưa tới mắc bùng nổ, nhưng xu thế lan đi rất nhanh, mấy diễn đàn đã bàn tán tung nóc nhà rồi, sau đó lan sang cả giới báo chí, đã có phóng viên xuất hiện ở Đại học Trung Nam.

Phan Phong rất sốt ruột, nếu như mặc chuyện này phát triển, hiệu ứng dây chuyển ngày càng lớn, cuối cùng hậu quả lớn tới mức nào thi rất khó nói, nghĩ thôi vô cùng đáng sợ, đây là hồi biển gầm trong giới tinh hoa toàn quốc.

“ Làm công tác thế nào? Giờ hai bên đều khăng khăng giữ ý mình, không giao tiếp. Hơn nữa chuyện này chịu rồi, cái phòng thí nghiệm không hoàn toàn là của Trình Nhiên, phía sau đã có một phần xí nghiệp, đằng sau Trần Dược cũng có xí nghiệp và thế lực, bọn họ không thèm để ý tới trường ta.”

“ Tôi khuynh hướng để bọn họ tự giải quyết, vì chuyện này liên quan tới quyền sở hữu thành quả nghiên cứu, chúng ta không xen vào được đâu.”

Nhưng vấn đề là hạng mục của Trần Dược do Đại học Trung Nam nâng đỡ, nếu xảy ra chuyện, trường phải chịu trách nhiệm. Còn phía Trình Nhiên, trường không thể dùng quyền lực trấn áp, vì sau lưng người ta có công ty thông tấn có cả trăm triệu người dùng như CQ, nếu Đại học Trung Nam dùng quyền lực hành chính can thiệp, rất có thể bị người ta dùng pháp luật công kích.

“ Khoa vi tính của chúng tôi cũng nghĩ thế.”

“ Vậy sao chúng ta không thành lập tổ điều tra làm cho rõ trắng đen sớm ngày kết thúc chuyện này.”

Hiệu trưởng Chu Hoa Thanh xua tay:” Tổ điều tra thì tất nhiên phải lập, nhưng, tạm hoãn đã ... Không phải bây giờ.”

Tới giờ đôi bên chưa tung ra bài tẩy, rất khó nói còn có chuyện gì, huống hồ các phía đang nhìn chằm chằm vào, lập tổ điều tra không khác gì họ thừa nhận thực sự có nghi vấn này. Đến lúc đấy đâm lao phải theo lao thôi, mà một khi điều tra phía Trần Dược bất mãn hay muốn che giấu, chuyển hạng mục Quốc Tâm khỏi trường, vậy là hết, bọn họ không làm gì được cả nữa.

Thế nên đợi đi, biết đâu chuyện lắng xuống thì sao?

Đây là biện pháp bất đắc dĩ nhất rồi.

Nam Châu, trong một quán bar chỉ phục vụ thành viên nội bộ, Trần Dược gặp Liễu Cao, ngoài ra còn có cả Lục Vĩ.

Mặc dù hạng phục này từ lúc Trần Dược đặt chân về nước do Lục gia thao tác, nhưng Lục Khai Nguyên rất cẩn thận, ông ta không để bóng dáng của mình xuất hiện trong đó.

Chỉ đến khi Trần Dược đưa ra chip nguyên mẫu, Khương Vi Cầm rút lui, Lục gia mới tiếp nhận.

Trần Dược cũng không biết thân phận của Lục Vĩ, hắn chỉ biết đây là vị phó huyện trưởng nơi đặt vài công ty liên quan tới hạng mục hắn thao tác.

“ Anh nói cho tôi biết rốt cuộc là sao? Mấy bài báo kia có phải sự thực không? Thiết kế của Quốc Tâm có phải là lấy từ phòng thí nghiệm của Trình Nhiên không? “ Giọng Liễu Cao đã hơi mất kiểm soát.

Lại là Trình Nhiên.

Hắn ghét cay ghét đắng thằng nhãi đó, quay lại cái ngày ở trên núi Nga Mi khi đuổi khéo y đi, không ngờ sau này chuyện thành rắc rối như thế, hai bên ngay từ đâu ở góc độ đối lập không cách nào giao lưu nữa rồi.

Giờ lại là thằng nhãi đó gây ra rắc rối.

Trần Dược thản nhiên: “ Bọn chúng không có chứng cứ, chuyện này trong nước không có tiền lệ, đồng thời chúng tôi cũng có cơ sở nghiên cứu của mình, nghiêm khắc mà nói, bọn chúng không có bất kỳ biện pháp nào đâu, đây sẽ chỉ là một hồi vu khống.”

Lục Vĩ nghe ra, Trần Dược không phủ nhận mà chỉ nói đối phương không có chứng cứ, mặt hắn hơi tái đi, Lục gia họ đã đổ rất nhiều tâm huyết vào đây, nếu chuyện này hỏng, hậu quả khó lường, đến đoạn sau mới yên tâm đôi chút, cố nén tức giận xuống, hỏi lại: “ Anh chắc chứ?”

Giờ chân tướng là thế nào không quan trọng, quan trọng là lợi ích ở mặt này phải được đảm bảo.

Liễu Cao liếm môi, nói một câu hắn không muốn :” Thằng nhóc đó không đùa được đâu đấy, anh phải hết sức cẩn thận.”

Trần Dược cầm ly rượu lên, chưa coi ra gì:” Trương Tùng Niên sắp xong đời rồi, tới lúc đó Lý Tĩnh Bình khó mà giữ mình. Còn vị sau lưng anh nữa, làm sao có thể để chuyện này thành hậu quả nghiêm trọng được, chẳng qua là con ruồi vo vo thôi. Xưa nay có hạng mục lớn nào mà không gặp chuyện công kích ác ý đâu, cuối cùng xem kết quả. Tin tôi đi, một khi chuyện qua rồi, đám hề này chỉ khiến danh vọng và lợi ích chúng ta thu được lớn hơn nữa.”

“ Cho nên, giờ việc anh và vị kia cần làm là toàn lực ủng hộ tôi.”

Lục Vĩ mặt âm trầm, cảm giác họ thành con tin của hạng mục này rồi, không còn đường lui nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận