Trùng Nhiên

Chương 335: Mượn đường diệt Quắc.

Trương Bình chưa đợi Trình Nhiên về tới chỗ ngồi đã kéo y xuống quyết hỏi ra đầu đuôi, Trình Nhiên chỉ nói vắn tắt là hôm đó Tần Thiên bị nước bẩn bắn lên người, nên mượn áo mình.

Một nữ sinh trả áo một nam sinh đã đủ đề tài để nói rồi, lại còn là cô gái gây chú ý như Tần Thiên, tin tức lan đi rất nhanh. Bất chấp khi Trình Nhiên trả lời Trương Bình cố ý nói lớn cho xung quanh cùng nghe, đến giờ vào lớp còn có người thì thầm, sau đó là thi thoảng vài ánh mắt nhìn y, chả hiểu đồn đại thành cái gì rồi.

Hách Dịch ngồi bàn dưới thì làm động tác đập đầu vào tường, kêu lớn sao mình không gặp được loại chuyện tốt như thế.

Trương Bình không biết tới lần thứ mấy nhấc túi lên ngửi ngửi như chó: “ Xem ra cô ấy tốn công đấy, giặt sạch áo, phơi khô, lại còn thơm, đảm bảo là đây cùng mùi trên người cô ấy ... Tôi là cậu tôi hít cho đã luôn.”

Trình Nhiên mặt kỳ thị giật lại cái túi: “ Đừng thô bỉ vậy chứ.”

Trương Bình trưng ra cái vẻ mặt ‘cậu sao hiểu nổi tư vị trong đó’, bắt đầu suy đoán: “ Theo như cậu kể thì lúc ấy cậu không nói học lớp nào, thậm chí không nói gì với nhau, thế mà cô ấy chẳng những biết tên cậu còn biết cả lớp học. Xem ra cô ấy đã ngầm chú ý tới cậu rồi, đã chú ý tìm hiểu thì sẽ biết cậu là một trong ba học sinh chuyển trường, nói ra học sinh chuyển trường cũng đáng kiêu ngạo lắm ... Cậu có cơ hội đấy, cũng tốt, tôi chướng mắt với thằng Quách Dật lâu rồi, người anh em, thừa thắng xông lên đi, cơ hội của cậu lớn lắm.”

Vì hắn nói chuyện chẳng ý tứ che đậy gì, nên nữ sinh bàn trước tên Vân Địch quay lại. Vân Địch là nữ sinh khá nghiêm túc, không ít lần Trương Bình mất trật tự bị cô quay xuống ném cho ánh mắt ghét bỏ: “ Cậu đừng có mà xúi bẩy Trình Nhiên, đám con trai các cậu nghĩ vấn đề quá đơn giản rồi đấy, đừng nghĩ đây là chuyện tốt. Có biết Tần Thiên trước khi có bạn trai có rất nhiều nam sinh theo đuổi theo đuổi không? Thậm chí có cả lưu manh ngoài trường, có người lái xe đắt tiền tới đón, trong đó có tên Tôn Lỗi ở trường quốc tế, nghe nói giàu lắm, ngày ngày chặn đường cô ấy. Tần Thiên bị quấy nhiễu tới không chịu nổi mới nhận lời kết bạn với Quách Dật, nhưng đây chỉ là cách cô ấy chuyển dời mâu thuẫn thôi, nghe nói gần đây cô ấy và Quách Dật cãi nhau suốt, sắp chia tay, có lẽ muốn tìm cái lá chắn mơi. Trình Nhiên, cậu mới chuyển tới đây chưa biết tình hình, đừng để bị người ta lợi dụng, mà dù là cô ấy thích cậu thật, thì cậu cũng có vô số kẻ địch đấy.”

Trương Bình bực mình gạt phắt đi: “ Ê này Vân Địch, đám con gái các bạn mới là tưởng tượng quá nhiều đấy, nói như phim vậy, ai biết chuyện thực sự thế nào, toàn đồn đại với suy đoán. Trình Nhiên, đừng lo chuyện vớ vẩn đấy, đây là Thập Trung đấy, ai dám làm bừa? Coi như kết bạn đi, mọi thứ bắt đầu từ bạn bè mà .”

“ Cậu sắp chảy nước dãi ra kìa, tởm. “ Vân Địch làm bộ mặt ghê tởm quay ngoắt đi, không thèm nói thêm nữa:

Chuông vào lớp đã reo, không lâu sau giáo viên vào lớp, tiếng ồn ào lắng xuống.

Trình Nhiên cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong, hết buổi sáng không có gì xảy ra nữa, nhưng đến buổi chiều, có học sinh lớp số 5 ra ngoài về nói với Trình Nhiên có người hỏi y, sau đó còn có nhóm nữ sinh đi qua đi lại ngoài hành lang chỉ trỏ về phía Trình Nhiên, Vân Địch quay lại ném cho hai đứa con trai ánh mắt "tôi đã cảnh báo rồi".

Hoang đường nhất là có mấy người tới tìm Trình Nhiên, tự xưng là "gia tộc gấu mèo", trong đó có quan hệ lẫn lộn anh chị em cha mẹ gì đó.

Nói thật bọn họ có ba nữ hai nam đều rất ưa nhìn, trong đó một nam sinh có khuynh hướng gay, đeo hoa tai, lông mi cong cong, nói ra tên đó còn là "anh hai" trong gia tộc, cứ đưa mắt với Trình Nhiên suốt. Còn tên nam sinh cao lớn trong đội bóng rổ trường là "cha", đứng ở bên làm vẻ mặt "không giận mà uy", nói chuyện với Trình Nhiên là "cô chị" và "cô em", hai nữa sinh mồm miệng khéo léo, nói trong nhà thiếu đứa "em trai", hỏi Trình Nhiên có muốn gia nhập không?

“ Nói thật nhé, không biết bao nhiêu người muốn gia nhập gia tộc bọn chị, nhưng mà người bình thường không được nhận đâu, chị thấy em có tiềm chất đấy ... Tần Thiên cũng rất thân với bọn chị.”

Trình Nhiên uyển chuyển từ chối trong hoang mang, đám người này mắc bệnh gì vậy?

Thi thoảng y cũng để ý tới Khương Hồng Thược, xem thái độ của cô thế nào.

Nhưng mà Khương Hồng Thược thì vẫn mỗi ngày đều bận bịu không hết việc, sự việc kia cô cũng chẳng tỏ bất kỳ thái độ gì. Có vẻ nguyên ủy đã nhanh chóng được đám con gái kể cho rồi nên không để ý, trên lớp luôn tập trung tinh thần nghe giảng, tựa hồ ý chí kiên định chấp hành giao ước "trước tiên học tập cho tốt" với Trình Nhiên, không bị bất kỳ chuyện gì bên ngoài quấy nhiễu.

Thế nhưng Trương Bình bị đột phá rồi.

Ngày hôm sau tới trường, Trương Bình thần bí nói: “ Tần Thiên thông qua bạn thân của cô ấy là Viên Tuệ nhờ tôi nói với cậu, trưa nay cô ấy mời cậu đi ăn cơm! Gọi cả bọn tôi theo.”

Trình Nhiên đâu ngờ mình cho mượn cái áo mà thành chuyện như vậy, Tần Thiên là cô gái xinh đẹp đấy, nhưng y chỉ ngửi thấy múi phiền phức, xua tay: “ Không cần đâu, cô ấy giặt áo trả tôi là xong rồi.”

Trương Bình khoác vai Trình Nhiên lay mạnh: “ Đây không phải vấn đề của cậu, có biết Tần Thiên quen biết nhiều nữ sinh lớp múa lắm không, toàn cô gái xuất chúng. Người anh em, cậu phải biết nghĩ tới hạnh phúc của mọi người chứ?”

Rốt cuộc không chịu được lời lải nhải rác tai của hắn, Trình Nhiên đành đồng ý, thế là đến trưa vừa hết giờ học, Trình Nhiên bị Trương Bình kéo xềnh xệch đi.

Rời khỏi khu phòng học, Tần Thiên đã đứng đợi rồi, vóc dáng cô rất cao, phải tới mét bảy, thực sự xuất chúng, bên cạnh là một nữ sinh tướng mạo không bằng, hết sức thanh lệ, mắt to, đẩy Tần Thiên: “ Này, họ tới rồi kìa.”

Tần Thiên vừa rồi ánh mắt hơi thất thần liền có tiêu điểm trở lại, nhìn hai người Trình Nhiên đi tới, vẫy tay: “ Chào!”

Cô gái bên cạnh đánh giá Trình Nhiên một lượt, nháy mắt với Tần Thiên: “ Rất được đấy.”

Đợi Trình Nhiên tới gần, Tần Thiên giọng ôn hòa hỏi: “ Các cậu muốn ăn gì?”

Trương Bình tích cực thể hiện: “ Chu tỷ thái mạo hoặc đồ nướng Tam Quốc đi? Nếu nữ sinh các bạn sợ đồ cay mọc mụn thì tới quán Triều Đề Hoa sau học viện khoa kỹ, ưu tiên quý cô mà ... Hôm nay tôi mời khách.”

“ Tôi đã nói mình mời khách rồi mà, đứng tranh chứ. “ Tần Thiên khẽ cười, quay sang Trình Nhiên: “ Đồ nướng Tam Quốc nhé, tôi thích ăn đồ nướng.”

“ Được, tôi cũng thích đồ nướng. “ Trình Nhiên gật đầu, y cũng muốn tìm quán đồ nướng hợp khẩu vị quanh đây, còn cái quán cóc ở trước khu tập thể lần trước ăn thì quên đi:

Lúc này ở thao trường, có một đám nam sinh đang đá bóng, nhờ không khí World Cup 1998, phong trào đá bóng lần nữa bùng lên trong nước, đám học sinh tranh thủ đá bóng mọi nơi mọi lúc, giờ ăn cơm vẫn có hai đội tranh thủ đá từng bừng.

Bốn người Trình Nhiên đi qua bên thao trường, thu môn một đội cứ ôm bóng đứng đó.

Những người khác trên san bóng la hét: “ Chuyện gì thế? Quách Dật, ngây ra gì vậy, phát bóng đi chứ?”

“ Thằng đó làm trò gì thế? Nó đang nhìn ...”

“ Ê, đó không phải là Tần Thiên à, bên cạnh cô ấy là ai thế.”

Đám nam sinh dần dần tụ tập lại một chỗ.

Trong tích tắc, Tần Thiên cùng nam sinh trên sân bóng nhìn nhau.

Quách Dật ném bóng, bảo mọi người tiếp tục, như không thấy gì cả, còn Tần Thiên thì vẫn cùng Trình Nhiên đi ra khỏi cổng trường, mắt thoáng qua chút thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận