Trùng Nhiên

Chương 601: Ván cờ cuộc đời. (4)

"Tiểu Trình Tử"? Trình Nhiên thiếu chút nữa cười phun ra ngoài, ai ngờ cha còn có cái tên đáng yêu như thế chứ. Trình Phi Dương mặt thoáng cái đã đỏ rần, ngượng nghịu nói: “ Tên cháu không phải là Tiểu Trình Tử, chỉ là năm xưa dì nói gọi thế thuận miệng.”

“ Sao, cả nhà tới Thành Đô chơi à? “ Bà nội Dương Hạ cười hỏi, bà còn chẳng biết tên thật của Trình Phi Dương nữa là, năm xưa gọi hắn là Tiểu Trình Tử nên quen miệng:

Dương Xuyên ở bên ho khẽ một tiếng, thấy không tiện giới thiệu thân phận Trình Phi Dương, đương sự ở trước mắt, cần gì hắn nhiều lời. Với lại qua vợ mình hắn cũng biết, Trình Phi Dương giờ là ông chủ lớn rồi, nhưng không thích phô trương như người ta, sống rất kín tiếng.

“ Dạ vâng ạ. “ Trình Phi Dương tới chào trưởng bối không cần để ý nhiều, sau đó mời rượu rượu hai người anh của Dương Xuyên: “ Anh Phụng Tuyền còn nhớ tôi không, lúc anh tới Sơn Hải, chúng ta từng uống rượu.”

Bác cả Dương Hạ ngồi im một chỗ không nhúc nhích, hời hợt nâng cốc lên, điệu bộ rất quan cách, kiểu thấy sang bắt quàng làm họ này thấy nhiều rồi.

“ A, nhớ rồi, nhớ rồi, là cậu. “ Dương Phụng Tuyền cười ha hả, thực ra hắn chẳng nhớ. Suy nghĩ của hắn giống anh mình, đoán chừng là nhân vật nhỏ ngồi trong góc, đúng, đúng, không phải nhân vật nhỏ sao thấy người sang bắt quàng làm họ mặt dày sán tới thế này chứ, rất phản cảm:

Lúc đó chừng năm bảy năm rồi, mẹ hắn đi công tác tới Sơn Hải, tiện thể qua thăm cháu gái, cán bộ trên tỉnh xuống mà, ghê gớm lắm, nhà Dương Xuyên mở tiệc gần như cả khu tập thể tới.

Bà nội Dương Hạ nhìn Trình Nhiên đột nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi Dương Xuyên: “ Có phải là nhà họ Trình ở lầu đối diện, nhà có thằng con trai ... Cái thằng bé nghịch ngợm làm đổ hết nước ngọt ra áo, rồi phải mượn áo Hạ Hạ mặc?”

Trình Nhiên thiếu chút nữa nội thương, cười cha sớm quá, giờ tới mình gặp báo ứng. Đúng, rồi, y nghe cũng nhớ ra rồi, nhưng y muốn thanh minh, bà nội Dương Hạ nói chuyện quá gây hiểu lầm, đó không phải áo con gái, là áo khoác đồng phục trường. Lúc đó hình như còn học tiểu học hay cùng lắm mới lên sơ trung thôi, trường làm đồng phục không phân biệt áo nam áo nữ gì hết, cứ lên thấy vừa cỡ nào thì lấy mặc thôi.

Thế nên Trình Nhiên mặc áo Dương Hạ không tính là mặc áo con gái.

Dương Xuyên cũng không nhớ chuyện này nốt, cơ mà nghịch ngợm mà lại thân tới mức mặc áo con mình thì chỉ có Trình Nhiên thôi: “ Vâng, đúng là nó ạ, giờ là bạn cùng trường với Dương Hạ ạ.”

Không ngờ chuyện vì thế vượt kiểm soát, con trai Dương Phụng Tuyền cùng kêu lên: “ A, Trình Nhiên đúng không, cậu chuyển tới Thập Trung rồi, lần trước sinh nhật Hạ Hạ, con bé Diêu Bối Bối có nói.”

“ Cháu cũng học ở Thập Trung cùng Hạ Hạ à, vậy chắc là học giỏi lắm nhỉ?” Lý Lệ Hoa đột nhiên cũng lên tiếng, kỳ thực cô ta luôn để ý tới Dương Hạ, lúc nhà họ Trình đi vào, Dương Hạ bỗng nhiên lại hoảng loạn, né tránh, nếu là bạn bè trong khu tập thể thôi, gặp nhau thế này phải có phản ứng khác chứ:

Lúng ta lúng túng như vậy thì e chỉ có một khả năng thôi, quan hệ hai đứa không tầm thường đâu.

Lời này của Lý Lệ Hoa là có ý nhắc nhở, kéo người Dương gia chú ý, lúc này Dương Hạ ngồi đỏ đỏ mặt cúi gằm, ai nấy sinh nghi. Chuyện nam nữ lớn lên cùng một cái sân, thanh mai trúc mã gì đó không phải hiếm, thiếu niên kia rất ưa nhìn, Dương Hạ thì xinh đẹp khỏi nói rồi, có khi đây là nguyên nhân con bé do dự.

Bà nội Dương Hạ là nhân vật tinh minh, hiểu ngay ra vấn đề, sau khi cân nhắc thiệt hơn, liền có quyết định, Tiểu Trình Tử chắc giống Dương Xuyên vì con chuyển trường nên tới Thành Đô, ở cùng khu tập thể thì tám lạng nửa cân, bà không sợ đắc tội, trực tiếp nói: “ Được rồi, được, gặp thì cũng gặp rồi, uống ít chút, đừng uống nữa ... “

“ Dạ, vợ cháu và con trai cháu muốn mời dì …”

“ Đi đi, đi đi, hết mời người này mời người kia, ai không biết mấy đứa chỉ kiếm cớ để uống thôi, đừng uống nữa, uống nhiều rồi.”

Dương Hạ cứng người, nắm tay siết chặt.

Nếu như bà nội Dương Hạ còn có ý che đậy một chút, lấy cớ trách mắng tiểu bối uống nhiều rượu rồi ngăn cản không khiến đôi bên phải mất mặt, vậy thì ánh mắt người Dương gia thì hết sức rõ ràng, đó là không hoan nghênh.

Nếu là người khác có khi ngượng ngập rời đi rồi, Từ Lan thì nổi nóng, Trình Nhiên biết mẹ mình lắm, nhìn thì hiền lành thật thà, ai chọc vào tuyệt đối thành sự tồn tại đáng sợ nhất.

Mà mẹ nóng lên một cái là không nể nang gì đâu, nhất là người ta nói bản thân thì thôi, nói đụng chạm tới chồng con mình thế nào cũng điên ngay. Quả nhiên Từ Lan không đi mà con cầm cốc gạt người Dương gia ra, đi thẳng tới trước mặt bà nội Dương Hạ lớn tiếng nói: “ Thưa bà, chúc bà khỏe mạnh con cháu có phúc, làm phiền rồi, có chỗ nào lễ số chưa chu đáo thì mong thông cảm, mọi người ăn ngon nh”é.

Sau đó ngửa cổ uống cạn, chẳng đợi bên kia phản ứng, xoay người đi luôn.

Trình Nhiên ở giữa khó xử lắm, trước khi đi khẽ chạm vào Dương Hạ một cái, ý bảo cô cùng để ý. Vợ chồng Dương Xuyên, Tiêu Vân vội đi theo tiễn chân, cứ muốn nói lại không biết nói gì.

Ngoài hành lang có người đi ngang qua, thấy Trình Phi Dương bước nhanh tới bắt tay: “ Tổng giám đốc Trình, anh cũng ở đây.”

“ Chào anh, hôm nay cuối tuần, ra ngoài ăn cơm. “ Trình Phi Dương bắt tay lại, đối phương trông rất quen, nhưng mà không nhận ra, chuyện tương tự hắn gặp nhiều, dần có cách ứng phó:

......... ............

Phía nhà Dương Hạ, đuổi được nhà Trình Nhiên đi rồi, chẳng ai vui vẻ, thậm chí còn đôi chút hối hận, bọn họ cũng biết mình sai, người ta lễ số chu đáo chào hỏi, ngược lại bên nhà mình cư xử rất không đúng.

Đều là người được ăn học cả, không khỏi nhìn lại bản thân, hỏi bản thân, vì sao lại phải làm như thế.

Đương nhiên cũng biết vì muốn lấy lòng La gia, nhưng mà tâm lý tự bảo vệ bản thân thiến họ đổ lỗi lên cho Dương Xuyên xưa nay vốn là con ghẻ trong nhà. Thấy Dương Xuyên không biết làm người, không biết làm việc, không biết nhìn tình thế, đẩy mọi người vào hoàn cảnh khó xử, làm ra cái chuyện mất mặt như thế.

Không khí trong phòng rất tệ, Dương Phụng Tuyền cầm chén rượu đứng lên: “ Vừa rồi Lão Bân tới nói, hôm nay tổng giám đốc Vương ở phòng bao số ba, con đi mời một ly.”

Bác cả Dương Hạ cười khẩy, tôi tưởng ai cũng phải tới mời rượu cậu chứ, té ra là cậu cũng phải đi nịnh nọt người ta à?

Dương Phụng Tuyền vừa đi ra tới cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào, thì ra vị tổng giám đốc Vương mà hắn vừa nhắc tới ở ngay ngoài cửa, toàn thân hắn khoan khoái, người như nhẹ đi vài cân, cười ha hả: “ Tổng giám đốc Vương sao lại tự mình tới thế này, vừa rồi nghe anh Bân nói anh cũng ở đây, tôi còn định sang mời anh một chén, để anh tới thế này, thật ngại quá.”

Bác cả Dương Hạ ở trong phòng nghe thấy sững người, nhân vật ngồi ngang hàng với cục trưởng, khu trưởng như Vương Thế Hoành mà còn chủ động tới mời rượu thằng em mình à, từ bao giờ mà nó lại ăn nên làm ra như thế.

Mà đoàn người Vương Thế Thành cũng hơi bất ngờ, sau đó cười ngượng ngập không mất lịch sự với Dương Phụng Tuyền.

Dương Phụng Tuyền tích tắc hiểu ra, muốn kiếm lỗ mà chui, người ta không tới vì hắn, chuyện này vốn ngay từ đầu là không thể rồi.

Vương Thế Hành lịch sự gật đầu: “ Thế này, anh đợi một chút, lát nữa chúng tôi tới nhé.”

Dương Phụng Tuyền thực sự ngượng chín mặt rồi, tự trách bản thân vừa rồi thiếu suy nghĩ cười chữa thẹn: “ Ha ha ha, giám đốc Vương có bạn cứ đi đi, tôi không vội, không vội, tôi cũng đi gặp người bạn.”

Sau đó vờ đi về hướng ngược lại, nhìn đoàn người Vương Thế Hành đi vào một gian phòng bao, rồi có tiếng cười truyền ra "Tổng giám đốc Trình ... Ai chà, con anh lớn thế này rồi à? Gia đình thật ấm áp, hâm mộ chết mất."

Hắn loanh quanh một vòng sau đó về phòng bao nhà mình, phòng im phăng phắc, làm tiếng ồn ào bên kia thêm rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận