Trùng Nhiên

Chương 93: Tốt nghiệp. (1)

Trùng sinh không phải vạn năng, cứu Tạ Hậu Minh chỉ là chuyện tận lực mà thôi. Khi làm chuyện đó, Trình Nhiên cũng không chắc có thể thành công, y cũng không có động lực làm chuyện đó tới cùng. Tạ Hậu Minh với y mà nói chỉ là cái tên người bị hại xuất hiện trên ti vi, hay qua lời bàn bạc của mọi người mà thôi, chẳng có bất kỳ qua lại nào.

Nhưng Tạ Hậu Minh rốt cuộc cũng được cứu rồi, hoàn thành một chuyện khó khăn như thế, Trình Nhiên cũng rất có cảm giác thành tựu.

Còn về phần Tạ Hậu Minh vì báo đáp mà bật đèn xanh cho kế hoạch đầu tư kia là ngoài dự liệu. Trình Nhiên tin lúc ông ta cúi đầu cám ơn rất chân thành, nhưng mà câu "cả đời không quên" chỉ là nói miệng mà thôi.

Người ở vị trí như Tạ Hậu Minh, chỉ cần điều tra một chút thôi là biết tình cảnh của Triệu Phi Dương hiện nay, kế hoạch thư đó là giúp đỡ tối đa ông ta có thể làm, ông ta chỉ trải đường cho Trình Phi Dương.

Tạ Hậu Minh quả đúng như lời đồn, tác phong làm việc rất có khí phách, nhanh chóng dứt khoát, ngay cả chuyện báo ơn cũng làm gọn gàng như vậy, bảo sao thời điểm đa phần quốc xí sa sút mà Hoa Cốc lại ăn nên làm ra như thế.

Nhưng mà không phải không có lo lắng, Tạ Hậu Minh kiếp trước bị chết, kiếp này được y cứu về, như vậy cả tuyến tương lai liên quan tới ông ta thay đổi. Là người theo chủ nghĩa duy vật, Trình Nhiên không tin cách nói người may mắn thoát nạn hôm nay sẽ gặp vận rủi ngày mai, có điều lên thuyền của ông ta chưa chắc là tốt.

Còn có một việc khác khiến Trình Nhiên lo lắng, từ hôm có thành tích tới giờ, mấy lần gọi điện cho Khương Hồng Thược, nhưng lần nào cũng tắt máy.

Y đã mất liên lạc với Khương Hồng Thược rồi.

Nghĩ lại thì, hình như đã có dấu hiệu báo trước, Khương Hồng Thược có vài hành vi khó hiểu, thi thoảng Trình Nhiên nhìn ra thoáng buồn trong đôi mắt trong veo kia. Đó là điều chưa từng có, đều xảy ra sau đại án 62. Có lẽ sự kiện ấy làm cuộc sống của Khương Hồng Thược sinh nhiễu động, từ đó xảy ra biến hóa.

Ví như nói, vì lo cho an toàn của cô ấy, gia đình cô ấy đưa cô rời khỏi thành phố này.

Nghĩ tới khả năng ấy, Trình Nhiên sinh ra tâm tình lạ, rất khó chịu.

Có những thứ chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi thôi, ví dụ như tuyết mùa đông tan chảy, ví như chim bay về rừng.

Ngày thứ ba sau khi Tạ Hậu Minh tới bái phỏng, một cuộc điện thoại gọi tới nhà Trình Nhiên.

Mấy ngày qua điện thoại ở nhà reo không ngớt, đám bạn bè biết thành tích của Trình Nhiên gọi điện oanh tạc, rồi thân thích chúc mừng ... Tai nghe tiếng chuông điện thoại đã tới mức muốn bực mình rồi.

Nhưng Trình Nhiên đang vừa xem ti vi vừa lơ đễnh cầm điện thoại lên ghe đầu kia nói "Xin chào, cho cháu gặp Trình Nhiên", y ngồi bật dậy.

“ Hồng Thược?”

“ Ừ, xin lỗi nhé, thi xong mình rời Sơn Hải một chuyến, cũng gọi điện thoại báo cho cậu, mẹ bạn nói là bạn ra ngoài rồi.”

Nghe cô gái bên kia giải thích, Trình Nhiên mới hiểu, khi ấy điện thoại gọi tới nhà rất nhiều, mẹ mình chắc chắn coi điện thoại Khương Hồng Thược gọi tới như bạn học bình thường rồi.

-“Vừa mới thi xong đã đi du lịch rồi à? Đúng là cuộc sống hào môn.”

Mặc dù Trình Nhiên nói rất bình thản, nhưng Khương Hồng Thược ở bên kia lại nghe ra rất nhiều thứ, nhẹ giọng nói:” Ngốc ạ, đi gặp mẹ mình đấy, mẹ mình ở tỉnh thành họp vài ngày lại đi, đương nhiên mình đành đi gặp rồi. Lúc đi để rơi điện thoại ở nhà.”

Vì tránh cái người bên kia điện thoại không vui, cô cố gắng giải thích thật tỉ mỉ.

“ Lần sau nhớ mang điện thoại cùng pin sạc, bạn không muốn mình tới nhà bạn leo cây sơn trà đâu nhỉ?”

“ Không sợ cha mình cầm chổi đuổi thì cứ tới. “ Khương Hồng Thược phì cười: “ Gần đây khỏe chứ?”

“ Ừ không tệ.”

“ Xem ra tâm tình rất tốt, vậy là thi không tệ rồi, cậu được bao điểm?”

“ Lo lắm phải không? Bạn thì sao? “ Trình Nhiên tâm trạng tốt lên là vì cuộc điện thoại đã chờ đợi rất lâu này, không nhịn được lại mồm mép trêu một câu.

“ Ai thèm lo, chỉ thuận miệng mà thôi, cậu nói đi, ưu tiên con trai trước.”

Khương Hồng Thược không nói, hai người họ đều có thể dễ dàng biết điểm đối phương, nhưng không ai bảo ai đều muốn nghe từ chính miệng người kia.

“ Nam nhân khi nào tham gia chiến tranh mới ưu tiên ... Mà thôi, đừng để bị dọa sợ nhé. “ Trình Nhiên nghiêm túc nói vào điện thoại: “ 620 điểm.”

Phía bên kia điện thoại không cần nghĩ tới nửa giây, Khương Hồng Thược nói ngay: “ Điểm của Du Hiểu phải không, cậu nói thuận miệng thật đấy.”

Trình Nhiên không nhớ bao lần phải sửng sốt vì sự thông minh của cô gái này nữa, đầu hàng luôn: “ Được rồi 706 điểm.”

“ Ừ, thế này mới giống trình độ bình thường của cậu, giờ có thành tích rồi, không thể đóng vai đại bịp nữa rồi phải không, chắc làm chấn kinh bốn phương nhỉ, có thấy vui không?”

“ Đừng nói mình nữa, bạn bao điểm?”

“ Là lá la la la ...”

Bên kia điện thoại truyền ra tiếng hát.

“ Khương Hồng Thược, bạn không định ... “ Trình Nhiên cho rằng vẻ mặt của mình lúc này nhất định là giống hổ ngửi thấy hơi máu: “ Bạn không định nói phải không?”

“ Thông minh lắm, thế mà cũng đoán ra được. Thôi nhé, mình có cuộc điện thoại khác, bái bai.”

“ Ê, đừng chơi xấu như vậy.”

Tu tu tu ....

Trình Nhiên tay nắm chặt điện thoại, đang đấu tranh xem có nên đập hay không?

Cúp điện thoại rồi Khương Hồng Thược lẹt quẹt đi dép lê xuống lầu, mở va li ra, tiếp tục chỉnh lại đồ đạc bên trong.

Căn nhà này vốn bày biện rất nhiều món đồ nhỏ xinh xắn do cô vừa mắt mua ở khắp nơi về, giờ đều bị thu lại.

Lý Tĩnh Bình ngồi vắt chân lật xem báo, lúc này thấy bóng dáng xinh đẹp bận rộn của cô con gái, liền hạ báo xuống:” Hỏi được thành tích trung khảo của thằng nhóc Trình Nhiên đó rồi à, xem ra con giúp nó ôn tập thu được thành tích không tệ hả?”

Gấp quần áo cho vào trong va li, Khương Hồng Thược quay đầu qua, môi trên hơi cong lên: “ 706 ạ.”

“ Gì, hình như cha nhớ không nhầm thành tích của nó trước kia còn chưa tới 600 mà, cho dù được con ôn tập cho cũng làm gì có chuyện vọt lên như thế?” Lý Tĩnh Bình ngạc nhiên.

“ Vì trước đấy cậu ấy bị bệnh. “ Khương Hồng Thược nói xong thấy câu này chưa đủ diễn đạt vấn đề của Trình Nhiên, bổ xung: “ Còn bệnh không nhẹ.”

Lý Tĩnh Bình giũ tờ báo một cái, tiếp tục đọc, miệng lẩm bẩm: “ Biết thế trước đó cha chẳng chúc nó thi thật tốt.”

Khương Hồng Thược lườm một cái: “ Cha, chú ý thân phận.”

“ Thận phân của cha là cha con. “ Lý Tĩnh Bình trừng mắt lại, đột nhiên thêm một câu không đầu không đuôi: “ May mà thằng nhóc đó cũng chỉ có thể học cao trung Nhất Trung thôi.”

……….. ………

……….. ………

Hôm nay là ngày trở lại trường nhận giấy tốt nghiệp, Lưu Minh dậy từ rất sớm, ăn mặc thật chỉn chu, sau đó bắt xe tới trường. xe buýt đỗ ở ngã ba đầu đường, hắn xuống xe đi bộ về phía trước.

Kỳ thực suốt cả đêm hắn không ngủ được, mới sáng sớm đã soi gương, trường yêu cầu mặc sơ mi trắng, nhưng hắn điệu đà khoác thêm áo gió mỏng, dưới đồng phục quần âu là đôi giày da bóng lộn, tóc xịt keo quá độ làm cứng như cương châm, chải ngược ra sau. Bộ dạng rất giống Hứa Văn Cường trong phim Bến Thượng Hải.

Đám học sinh năm ba bọn họ sẽ có hai ngày trở lại trường, ngày đầu tiên là chụp ảnh tốt nghiệp, nhận thành tích, ngày thứ hai là tham gia lễ tốt nghiệp. Sau đó các lớp ăn cơm liên hoan, hoặc là đi hát Karaoke hiện đang bùng nổ ở Sơn Hải, có thể nói là thời gian khép màn thời trung học rồi.

Ai cũng muốn hôm nay để lại ấn tượng tốt với bạn bè, cách ăn mặc này của Lưu Minh cũng là nhờ cảm hứng từ phim Bến Thượng Hải. Ba năm làm lớp trước, chẳng có được tiếng tốt, bị bạn bè đặt biệt danh "chân chó của Lý Trảm" ... Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, Lưu Minh muốn thay đổi nhận thức của mọi người, hắn muốn mọi người thấy, mình cũng có một mặt khác, cuối cùng nếu thu hoạch được chút thiện cảm của nữ sinh là tốt nhất.

Đi qua cổng trường, từ xa Lưu Minh đã nhìn thấy tấm bảng trước khu phòng học, trường học chẳng có ý nể mặt ai cả, danh sách thành tích được dán ở chỗ bắt mắt nhất. Xếp hạng từng học sinh ghi rõ ràng, thuận tiện mọi người tra điểm.

Chính bởi vì thế mà hôm nay có ít học sinh thành tích không tốt chẳng thèm tới nữa, nhưng đó chỉ là số rất ít thôi. Ngày cuối cùng rồi, vì tấm ảnh chụp tốt nghiệp cùng bạn bè, rất ít người muốn vắng mặt. Đương nhiên, Lưu Minh là người chiến thắng, cho nên hắn càng háo hức tới trường.

Hôm qua Lưu Minh không ngủ được là vì quá hưng phấn, hắn tới rất sớm, nhà trường yêu cầu 8 giờ tới trường, lúc này mới 7 giờ 30 hắn đã đến. Phía dưới bảng điểm không có mấy người, hắn đi dưới hàng cây xanh mà bình thường ít chú ý, giờ sao thứ đơn giản như vậy cũng thấy thân thương hoài niệm ... Chỉ là đoạn tường văn hóa khi thì thật ngứa mắt.

Cái tấm bản đồ quỹ đạo sao chổi đó cho tới hôm nay vẫn ngứa mắt như vậy, mà bực mình nhất là, người cho Trình Nhiên cơ hội nổi tiếng như thế lại chính là Lưu Minh hắn.

May mà tất cả đã kết thúc rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận