Trùng Nhiên

Chương 638: Có muốn đi Mỹ không?

Đám người Lam Điểm là đám con lừa, có kéo đứt dây cũng không quay đầu.

Trình Nhiên bàn bạc có nửa buổi mà mệt hơn thì mấy môn liền, về nhà gặp cha, có vẻ cũng mệt mỏi không kém.

Chuyện này Trình Nhiên được Triệu Thanh cho biết rồi, Phục Long đã liên tục nhiều ngày mở cuộc họp nghiên cứu chiến lược, quyết định vấn đề lựa chọn ba loại kỹ thuật truyền thông không dây.

Ba hạng mục đó là CDMA, FHS và GSM.

Đây là chuyện có thể ảnh hưởng tới việc Phục Long sẽ tiếp tục tiến bộ không gì cản nổi hay chỉ là bông hoa sớm nở tối tàn.

Lĩnh vực thông tin Trung Quốc đang có biến hóa mạnh mẽ, kết cấu sản nghiệp thăng cấp gây ra điều chỉnh làm chấn động cách cục, bưu điện sắp chia ra làm Điện tín, Di động và Liên thông, điện tín lại phân ra nam bắc, phá vỡ lũng đoạn, cuối cùng hình thành cách cục chia ba thiên hạ.

Trong thời gian diễn ra cuộc họp, mấy vị phó tổng giám đốc trong bát đại kim cường Phục Long ở Thành Đô lục tục tới nhà thảo luận riêng với cha y.

Có người tới nói chuyện với Trình Nhiên tiêu chuẩn kỹ thuật cùng tiền đồ và cách vận dụng, cái nào tiên tiến, cái nào thảo luận, tiện thể hỏi Trình Nhiên có cái nhìn thế nào.

Hiện giờ Trình Nhiên dùng hình thức "vật lấy may" tham gia vào quyết sách của Phục Long, bởi vì thời kỳ đầu y ít nhiều có ý kiến và luận điểm quan trọng ảnh hưởng tới Phục Long.

Đương nhiên mọi người không cách nào giải thích hiện tượng này với khoa học, đành quy kết vào huyền học, chú nhóc này rất có duyên với Phục Long. Chuyện này giống như có cái sân bay không quân có cây cổ thụ chướng mắt, kết quả sân bay chẳng những không chuyển nó đi nơi khác, ngược lại mỗi lần cất cánh làm nhiệm vụ còn tới cúng, vì mỗi lần động thổ di dời là y như rằng có máy bay rơi.

Điền Phong xưa nay luôn giao hảo với nhà Trình Nhiên, vừa vặn gặp lúc Từ Lan có nhà, còn nói ông ta là khách quý. Điền Phong xách theo một cái hộp cơm, bên trong đựng đỗ rang vàng rực, vừa thơm vừa giòn, trên rắc ít muối và hạt tiêu, nhai kêu rôm rốp, mặt hồi tưởng nói với Từ Lan: “ Trước kia Trình Nhiên còn nhỏ, mỗi lần tôi làm đỗ rang là nó lại tình cờ đi qua. Ha ha ha, cái mũi nó rất thính, sau đó đút đầy túi mang về. Nhiều năm rồi tôi không làm, hôm nay hứng lên mua ít đỗ mới, làm ít cho Trình Nhiên.”

Trình Nhiên vốc luôn vài hạt cho vào mồm nhai, đúng là ngon, giống hệt mùi vị còn nhỏ.

Sau đó Điền Phong lén lút lấy từ trong túi ba cái thẻ xăm, bên ghi lần lượt mấy chữ CDMA, FHS, GSM, còn xoay lưng che mắt Từ Lan, đưa tới mặt Trình Nhiên đang cho đỗ rang vào mồm: “ Nào, cháu rút một cái đi.”

Trình Nhiên muốn học máu nội thương.

Trình Nhiên đợt cha rửa ráy xong để ra trò chuyện.

Y đương nhiên biết cuộc tranh luận này có ý nghĩa gì, năm ngoái Liên Thông tức China Unicom vì vấn đề tranh chấp bản quyền sở hữu trí tuệ với công ty Qualcomm Mỹ, vốn chuẩn bị dùng mạng CDMA95, cuối cùng chết yểu, gây ra đủ suy đoán.

Trong khi đó Điện Tín tức China Telecom lại chọn FHS, các công ty khác cho rằng FHS lạc hậu sắp bị đào thải, cho nên không đầu tư lực lượng vào đây.

Trình Phi Dương trở về nhà, treo áo khoác lên, vào thư phòng thấy Trình Nhiên đang làm bài tập, thay y phục lấy khăn nóng ấp lên mặt rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Hắn biết chuyện mấy hôm nay có người tới tìm "vật may mắn" nhà mình.

“ Kỹ thuật CDMA chỉ là kỹ thuật quá độ, cha cho rằng sớm muộn cũng đào thái, FHS cũng thế, lạc hậu rồi, tương lai không dùng được, mặc dù Phục Long giữ đội ngũ kỹ thuật CDMA95 và FHS, thế nhưng hai phương hướng này rốt cuộc chỉ là để kháng cự đối thủ cạnh tranh, không cho họ chiếm thị trường trống. Còn chủ công là GSM, xu thế tương lai tất nhiên là 3G, mà tiêu chuẩn 3G WCDMA của GSM mới là mục tiêu tiến quân của Phục Long.”

Trình Nhiên gật đầu, kỳ thực không cần y phải can dự vào quyết sách chiến lược của Phục Long nữa rồi, 3G đích thị là tương lai, ở vị trí của cha càng có tầm nhìn và sự nhạy bén hơn y.

Trình Phi Dương nói thêm: “ Vì thế bây giờ cần phải bắt đầu bố cục, kỳ nghỉ đông này cha đi Mỹ một chuyến, thảo luận hợp tác kỹ thuật ... Con có muốn đi với cha không, mẹ con nói con rất lâu rồi con không đi đâu, lần này coi như thuận tiện đưa con đi du lịch, tất nhiên điều kiện là thành tích thi cuối kỳ của con phải tốt, nếu không coi như cha chưa nói gì.”

Nước Mỹ à?

Sao gần đây cứ nghe nhắc tới nước Mỹ hoài vậy, giống một điềm báo, Trình Nhiên cũng muốn đi xem thế nào.

Trước khi đi Mỹ thì phải tập trung vào học đã.

Sau Giáng Sinh, Thành Đô chính thức bước vào mùa đông lạnh “tàn khốc” nhất trong năm.

À từ tàn khốc này là nói với loại mèo bệnh như Trình Nhiên thôi, chứ nơi này họa hoằn lắm mới có tuyết rơi thì đáng kể gì.

Dù trong thời tiết giá lạnh đó Trình Nhiên ở Thập Trung nhận được một lá thư ấm lòng tới từ đại học Nghệ thuật Thanh Viễn đây là trường thuộc đại học Thanh Hoa, thư khá dày, do Tần Thiên gửi. Mở ra xem, thư có hai tờ, được gấp làm ba, trong thư Tần Thiên kể tình hình hiện thời của cô, nói ở đoàn nghệ thuật rất khổ, nay huấn luyện, mai biểu diễn, lại còn phải hi sinh thời gian nghỉ để học văn hóa, mang hai vành mắt thâm đen viết thư cho Trình Nhiên, nhưng xin lỗi, cậu không thấy bộ dạng này đâu, mình luôn luôn xinh đẹp.

Trong thư tự tin, chân thật, tỉ mỉ, coi Trình Nhiên là đối tượng dốc bầu tâm sự, kể với y cuộc sống đại học. Cô tổng kết được vài kinh nghiệm xã giao, dù mỗi ngày trở về rất muộn rất mệt, vẫn kiên trì trò chuyện với bạn cùng phòng, rảnh rỗi rủ họ đi ăn cơm, còn mơ hồ rủ Trình Nhiên nếu lựa chọn học đại học ở đây, sẽ đặc sắc hơn nữa.

Trình Nhiên mỉm cười, thấy nhìn những thứ mỹ hảo, luôn làm người ta dễ chịu.

Bức thư thứ hai thì khụ khụ ... hơi riêng tư, về đọc sau, Trình Nhiên vừa đọc vừa ngó quanh, thầm nghĩ, cái này nhất định không thể để người khác đọc được.

Cuối thư Tần Thiên nói cô có rất nhiều ảnh chụp trên sân khấu, nhưng dù có rực rỡ đến mấy, đều chỉ là ảnh dưới ánh đèn, không bằng dáng vẻ chân thật của cô.

Trình Nhiên nhìn vào phong bì thư, quả nhiên có một tấm ảnh, không phải ảnh trên sân khấu, cũng không phải ảnh tuyên truyền nhìn cái đã thấy chuyên nghiệp, mà chắc là ảnh do bạn bè chụp làm nhật ký hàng ngày. Đại khái là trường học của họ, bối cảnh là bức tường trắng, Tần Thiên mặc trang phục luyện tập khoe hết đường cong hết sức thích mắt.

Lưng uốn cong mặt hướng về phía ánh sáng, cổ thiên nga vươn ra, xinh đẹp điềm tĩnh, tóc búi gọn trên đầu, mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn kỹ chân quấn băng, không biết bao nhiêu vết thương, động tác ba lê này, một chân nhón lên, chân kia đưa ngang, thân hình ảnh thật là .... Kinh tâm động phách.

Trương Bình đi ngang qua, Trình Nhiên vội nhét cả thư và ảnh vào ngăn kéo.

“ Gì thế? “ Cho dù không nhìn thấy gì cả nhưng động tác của Trình Nhiên hết sức khả nghi, Trương Bình truy hỏi:

Trình Nhiên thuận thế vung tay, đồng thời hô lên: “ Vạn kiếm quy tông.”

“ Ui da, ui da. “ Trương Bình một tay ôm bụng, tay kia liên tiếp múa may: “ Các hạ kiếm khí thật mạnh, xem Càn Khôn Đại Na Di của ta đây, hây a.”

Trình Nhiên phối hợp làm vài động tác xấu hổ khiến đám bạn gần đó cười khúc khích, dù sao cũng đánh lạc hướng được rồi, thầm hô thật nguy hiểm.

Buổi tối làm xong bài tập, xem xong tư liệu, Trình Nhiên dụi dụi mắt ngáp dài, Trình Nhiên lại cầm bức ảnh của Tần Thiên ra, xem chốc lát, sau đó kẹp trong sách.

Trong lát sau ... Lại lấy ra.

Nhìn một cái cất đi, nhát cái nữa, lại cất đi.

Dù sao nhìn thêm vài cái cũng có phạm pháp đâu.

Đúng là thật xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận