Trùng Nhiên

Chương 241: Lễ hội âm nhạc Sơn Hải. (2)

Hội trường chính, tiếng reo hò vang dội.

Tiêu Bách vắt chéo chân ngồi tại chỗ khe khẽ vỗ tay gật gù, tán thưởng ban nhà của công ty mình đang rời sân khấu.

Làm rất tốt, đúng kỳ vọng của ông ta.

Lấy địa bàn người ta luyện binh cho mình là việc làm không vẻ vang cho lắm, nhất là phía Sơn Hải rất khách khí, coi họ như khách quý, nhưng chuyện tiết kiệm chi phí tuyên truyền này mà không dùng thì thật lãng phí, mà phía Sơn Hải cũng đâu thiệt thòi gì.

Đây chính là thị trường, đây chính là cạnh tranh, thực ra Tiêu Bách cũng biết thừa, không chỉ có công ty Chân Ngôn bọn họ làm chuyện này, mà cả đối thủ của bọn họ trong lĩnh vực âm nhạc là công ti Anh Trì, kỳ thực cũng ngầm phải hạt giống mình bồi dưỡng còn chưa bộc lộ ra ngoài.

Công ty Anh Trì có nền tảng tốt, có tài nguyên tốt, có quan hệ thượng tầng tốt, chỉ cần muốn là có thể mời nhà sáng tác hàng đầu của Hong Kong - Đài Loan sáng tác cho mình, sau đó đợi thời cơ thích hợp. Ví dụ loại lễ hội âm nhạc này, đưa ra ngoài tranh đấu với quần hùng, lợi dụng đám lá xanh làm nền kia để đánh một trận thành danh.

Có hai công ty băng đĩa lớn trong nước cùng gia nhập, cơ bản là cục diện ngả về một chiều, bất kể đám nghệ sĩ khác háo hức mang theo nhạc cụ mang theo mộng tưởng và kỳ vọng tới Sơn Hải kia cố gắng thế nào, cuối cùng cũng chỉ để thành đá lót đường mà thôi.

May ra có các công ty không nhỏ khác chiếm được chút ít tài nguyên.

Chứ còn nghệ sĩ độc lập hoặc không có chỗ dựa bối cạnh đủ mạnh, định sẵn là chẳng làm nên trò trống gì.

Ban nhạc đầu tiên của Chân Ngôn vừa mới biểu diễn, hiệu quả tất nhiên đạt tới trình độ cao nhất của lễ hội âm nhạc trong ngày đầu tiên. Khi ban nhạc biểu diễn ca khúc nhạc rock mà bọn họ ém hàng từ lâu, tức thì không khí hiện trường đạt tới đỉnh điểm. Nhìn nữ sinh mười sáu mười bảy tươi trẻ thanh xuân ở cách mình không xa đang kiệt lực la hét, làm Tiêu Bách không khỏi nghĩ tới em người mẫu mới vào nghề đêm qua rên rỉ trên giường mình, thực sự làm người ta ngứa ngáy.

Giải khuây chút thôi, chứ ở nơi khác mỹ nữ là tài nguyên hiếm có, còn cái ngành này nó thông thường như ra chợ mua rau vậy, mỗi bên có thứ mình muốn, vui vẻ cả làng.

Nói đúng ra là đám con gái kia có lợi hơn mới đúng, nam nhân muốn theo đuổi một cô gái không dễ dàng, còn người ta muốn hạ nam nhân có khi chỉ bằng một ánh mắt, họ có một đêm vui vẻ cùng thứ mình muốn có được, còn nam nhân được gì nào? Ài, được một đêm vất vả.

Tiêu Bách lấy ra một cuốn sổ, trên đó đều là lời đánh giá của ông ta, biểu hiện của ban nhạc được ông ta ghi chữ A, với nhiệt độ này, trở về công ty có thể tính tới chuyện chế tác album rồi, lượng tiêu thụ chắc chắn không nhỏ.

Có điều Tiêu Bách không lơ là, ban nhạc của công ty bọn họ biểu diễn xong thì đã là 8 giờ, còn 1 tiếng rưỡi nữa, hai ca sĩ biểu diễn trong khoảng thời gian này, ông ta quyết định xem cho hết.

Dẫn chương trình giới thiệu ca sĩ tiếp theo lên sân khấu là Triệu Nhạc, người còn chưa xuất hiện mà hội trường đã bùng lên một cao trào nho nhỏ. Tiêu Bách nhíu mày, theo tin tức ông ta nắm bắt được, tên Triệu Nhạc này đã ngầm giao ước với Giải trí Anh Trì rồi.

Nhìn Triệu Nhạc ra sân khấu cùng với tiếng hò reo ở dưới khán đài, Uông Trung Hoa cũng ở khu VIP mỉm cười gật gù, Triệu Nhạc có lẽ là thu hoạch bất ngờ nhất của ông ta ở Sơn Hải. Vốn Uông Trung Hoa chẳng đánh giá cao Triệu Nhạc lắm, hắn có chút danh tiếng đấy, nhưng tuổi cũng khá cứng rồi, trước kia ra hai album, phản ứng rất bình thường, nói cách khác hắn đã đạt tới giới hạn của bản thân, nếu không tìm được đột phá thì mãi mãi là ca sĩ hạng ba.

Nhưng mà thay đổi phong cách giữa chừng là điều tối kỵ, có không ít trường hợp nghệ sĩ đang ở đỉnh cao vì tìm kiếm cảnh giới cao hơn mà chuyển hình, sau đó dù tìm lại phong cách cũ cũng không gượng dậy nổi.

Có điều Triệu Nhạc tự tiến cử bản thân với ông ta, đặc biệt ca khúc mà hắn đưa ra, khiến Uông Trung Hoa khai phát linh cảm lớn, liền cho hắn một kiến nghị.

Lúc này trên sân khấu, Triệu Nhạc đội mũ phớt nam giống kiểu mũ Micheal Jackson hay đội, đổi phong cách áo vest tây trước kia, mặc áo da, quần jean xám, để chòm râu ngắn rất cá tính, hắn lên tới trung tâm sân khấu, lấy mũ ném ra, hội trường lại lần nữa sôi trào.

Triệu Nhạc cầm lấy micro, màn hình cực lớn chiếu khuôn mặt đượm buồn, giọng nói ẩn chưa bi thương nhàn nhạt: “ Lễ hội âm nhạc Sơn Hải được coi là lễ hội Woodstock ở trong nước, vậy thì cũng nên mang tinh thần phản chiến và hòa bình của lễ hội Woodstock, tôi tin rằng đó là tinh thần cả nhân loại theo đuổi. Bởi thế hôm nay Triệu Nhạc tôi ở đây, góp sức nhỏ bé của mình kêu gọi thế giới chung sức hòa bình, xóa mờ vết thương chiến tranh, bài hát "Hi vọng trong mắt trẻ thơ", mong rằng mọi người sẽ thích.”

Cùng lúc đó ở sân khấu số 3, sau khi biểu diễn vài ca khúc làm nóng không khí, Tần Tây Trăn quyết định mang vũ khí mình dày công mài rũa ra, cô khẽ gật đầu với Sa Nam La Mộc, Ninh Viện, Lưu Bùi ở phía sau, bọn họ cũng đáp lại cô bằng ánh mắt kiên định, Tần Tây Trăn hướng xuống khán đài nói: “ Trước đó đều là bài hát nhịp điệu chậm, tiếp theo đây là bài hát nhanh, bài "Vết thương chiến tranh" này xin tặng cho mọi người.”

Hai sân khấu khác nhau, một lớn một nhỏ, có hai bài hát giống nhau trừ cách hòa âm phối khí, cùng vang lên dưới trời đêm.

Lễ hội âm nhạc gần tới tối bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, nhạc rock tiết tấu nhanh, sôi động là thứ thúc đẩy bầu không khí nhất, ban nhạc ẩn giấu của Chân Ngôn đã thành công chứng minh điểm này, nhưng khi Triệu Nhạc cất tiếng hát, toàn thân Tiêu Bách khẽ run lên.

Ông ta vội vàng tập trung tinh thần lắng nghe, thân là phó tổng giám đốc của Chân Ngôn, bản thân ông ta không đơn giản, nhiều năm qua luôn nghiên cứu những thể loại âm nhạc mới mẻ, phối với với lịch duyệt và tầm nhìn của mình, khiến ông ta phát hiện ra không ít tiền năng, những người đó giờ vẫn đang góp sức tạo nên sự hùng mạnh của Chân Ngôn.

Vì thế vừa nghe Triệu Nhạc hát một cái, ông ta biết đây là một phong cách chưa từng có, phong cách đi trước thời đại.

Thứ mới mẻ tới mức khiến mắt người ta sáng bừng lên.

Lại nói buổi tụ hội vào mùng 4 Tết đó, Trình Nhiên hát bài Vết thương chiến tranh của Châu Kiệt Luân cũng không hề chuẩn, y không cách nào bắt chước được giọng hát nhanh như tiếng thì thầm đó của Châu Kiệt Luân, thế nên chỉ có thể nổi bật lên tiết tấu và nội dung của bài hát, giọng hát rõ ràng hơn nhiều.

Là người làm âm nhạc, Triệu Nhạc có thói quen đi đâu cũng mang theo bút ghi âm, để khi nào nảy sinh linh cảm là có thể ghi lại ngay, lúc đó hắn đang đứng hút thuốc bên ngoài, nghe thấy Trình Nhiên hát đoạn "Ngọn nến sáng trong đêm tối tăm, cuộc chiến tranh xé rách cả bầu trời, bài ca truy điệu truyền ngàn dặm, quê hương nghèo đói, ngây thơ ..." Hắn lập tức có cảm giác nghe thấy ban nhạc Black Panther hát năm xưa, như một thói quen, hắn ấn núi ghi âm lại.

Sau đó trở về nghiền ngẫm lại bài hát này thì hắn càng thích, cảm giác đây chính là thứ mình tìm kiểm bao lâu, liền tách bài hát từng đoạt một sau đó sửa chữa lại hợp với phong cách của mình, khác rất nhiều so với lúc Trình Nhiên hát.

Nhưng sự độc đáo của bài hát vẫn giữ nguyên.

Sau đó Triệu Nhạc đưa bài hát này cho Uông Trung Hoa, mời ông tay chế tác, Uông Trung Hoa vừa nghe ca khúc này cũng thích ngay cho nên đồng ý, lại căn cứ vào tiết tấu để hòa âm phối khí cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận