Trùng Nhiên

Chương 691: Diệp Cô Thành gặp Tây Môn Xuy Tuyết.

Nghe xung quanh bàn tán như thế Trình Nhiên chửi thầm trong lòng một câu, không chút do dự xoay người chuồn ngay. Quân tử không đứng dưới tường sập, đây là cái vườn bách thú, y không dại nhảy vào.

Không may thế nào vừa ra cửa cầu thang lại gặp Lý Duy, Trình Nhiên lúc đó mà biết điểm huyệt, chắc chắn ra tay điểm huyệt hắn, còn là chọc một phát vào tử huyệt cho tên này chết luôn.

Nhưng tại vì Trình Nhiên không biết điểm huyệt, nên thằng này reo lên: “ A, Trình Nhiên, vãi lều, cậu chính là cái người trên báo đó à, vậy mà không nói sớm, vừa rồi cậu đi tôi mới nghe thấy người ta nói! Thầy Thạch, ở đây, Trình Nhiên ở đây này.”

Thế là cái đội ngũ xã hội đen đi đòi nợ đang tụ tập đông đỏ ở hành lang quay ngoắt lại, khổ cho mấy cô nữ sinh yểu điệu ở giữa, bị người ta chen lấn kêu la liên hồi, muốn chửi lại còn phải giữ hình tượng.

Vấn đề là, trong mắt nhiều người, Trình quái vật ắt phải là loại quanh năm chỉ biết cằm mặt học, chắc chắn là mặt quắt queo, da tai tái, kính dày cui, thậm chí là hai mắt thất thần, lưng gù mới đúng.

Nhưng người trước mắt cao ráo, quần jean áo jean bụi bặm, tuy không có mái tóc dài lãng tử, nhưng tóc ngắn gọn gàng khiến gương mặt thanh tú có thêm chút cảm giác nam tính, thêm vào nụ cười hiền hòa nhưng lúc này trong mắt người khác lại thành đầy tà ý bí hiểm.

Không ít nữ sinh nhìn thấy cảm giác, cuộc đời đại học bỗng chốc đẹp hẳn lên.

Nữ sinh đứng bên cạnh Trình Nhiên phừng một cái, mặt không hiểu sao đỏ bừng rồi.

“ Cảm giác giống như Nhiếp Phong ấy, tiểu sư đệ này thật đẹp trai. “ Không biết là sư tỷ nào rất mạnh bạo lên tiếng:

“ Giống chỗ nào, Nhiếp Phong lạnh lùng xa cách, tiểu sư đệ này trông ôn hòa hơn.”

“ Này, đi xin điện thoại đi.”

Người đông thế mạnh, tức thì bốn phía lời nào cũng có.

Có hâm mộ có cả người không phục, ghen tức, sao thằng này không giống tưởng tượng tí nào thế, học tốt lại còn đẹp trai như vậy, cho người khác sống không? Khó chịu thì khó chịu, vẫn tò mò nhìn một cái.

Trình Nhiên bị nhìn tới rợn người, cảm giác làm gấu mèo lớn không hay tí nào, xua tay: “ Mọi người, mọi người, đi cả đi nào, có gì đâu mà xem.”

Ai ngờ im thì chớ, nói càng tệ.

“ Ôi cậu ấy xấu hổ kìa, đáng yêu chưa?” Một sư tỷ mắt muốn hiện hình trái tim, hận không thể bắt sư đệ đáng yên về phòng nuôi.

Đám đông cười rộ lên.

Lúc này chạy cũng không ích gì nữa, Trình Nhiên đành liên tục xin đám đông nhường đường để về phòng, vốn dĩ mặt y vốn dày như thớt, làm gì có chuyện xấu hổ, cơ mà bị đám đông vây quanh như vậy, chỉ trỏ bình phẩm, chẳng sao tự nhiên nổi.

Thạch Gia Huân đợi Trình Nhiên vào phòng rồi đóng cửa, lớn tiếng giải tán đám đông đi xem gấu mèo, hắn vốn tới đây thống kê nhân số, cũng là để gặp mặt sinh viên, có hiểu biết đại khái, không ngờ gặp phải chuyện này, đồng thời tuyên bố luôn Trình Nhiên sẽ là trưởng tầng,

Lúc này trong phòng 409, không khí gượng gạo hơn không ít, có chút không biết phải ứng xử với người bạn nổi tiếng này ra sao.

Nhưng mà loại trạng thái đó sau một hồi Trình Nhiên trò chuyện trêu ghẹo liền giảm xuống, đợi chỉ đạo viên đi rồi, các phòng khác tới thăm, bái phỏng trưởng tầng, trao đổi số CQ, máy nhắn tin hoặc là điện thoại. Cũng có người chào hỏi xong còn tự khoe khoang một phen :" Nếu chẳng phải hôm đó tôi thi hỏng tiếng Anh, có khi tôi xếp top trong tỉnh, trạng nguyên tỉnh tôi hơn tôi mười mấy điểm thôi.”

Lý Duy lúc đó nhớ ra chuyện gì: “ Trình Quân, lúc tôi ở cầu thang lên gọi cậu thì cậu định chuồn thì phải.”

Trình Nhiên co chân làm động tác muốn đá: “ Giờ mới hiểu à?”

Lý Duy búng tay một cái, chỉ chỉ mặt Trình Nhiên làm ra vẻ bừng tỉnh, sau đó đi giật lùi như điệu Moonwalk của Micheal Jackson, lùi tới gian vệ sinh, cuối cùng hai tay còn bám vào mép cửa, thò nửa cái đầu nhìn Trình Nhiên, ý đồ phát hiện xem y có nguôi giận chưa?

Cái tên này không đi diễn kịch câm đúng là phí hoài.

Cả phòng bị hắn làm bật cười, có một người bạn cùng phòng như thế, người khác cũng bị cảm nhiễm, không khí sôi động lên không ít:” Trình Quân, cậu muốn kéo dây mạng à, trong phòng có để lại cổng kết nối đấy, xuống sảnh doanh nghiệp làm thủ tục, nói không chừng hôm nay có thể lên mạng rồi.”

Mấy tên này thực ra cũng đang ngóng chờ có thể lên mạng.

Thế là cả bọn sai Lý Duy đi trước do thám, đám đông lui rồi, chủ yếu là đám nữ sinh hung hãn không ở đó nữa, thế là yên tâm. Trình Nhiên cùng họ nhảy xuống lầu đăng ký dùng mạng, quyết định mua luôn cái máy để bàn, nếu không khó mà yên tĩnh dùng laptop làm việc được.

Mọi người qua lại quen biết nhau xong, vì dẫn dắt sinh viên mới, cho nên giao lưu với các sư huynh tầng trên cũng trở nên mật thiết. Hơn nữa khoa vi tính bây giờ gần như chỉ có năm thứ hai trở lên mới có máy vi tính, vì thế đám sinh viên mới tích cực lấy lòng đàn anh, để có lúc cần dùng máy vi tính, hoặc là cùng xem phim gì đó cũng tiện.

Đám sư huynh thì cũng từ giai đoạn chim non đi lên thôi, cho nên đối với đám tiểu sư đệ cũng khoan dung, không chỉ cho dùng máy, còn truyền dạy nhiều kinh nghiệm hữu ích trong cuộc sống, trong đó kỹ năng sống quan trọng nhất tất nhiên là tán gái rồi.

Nơi này tỉ lệ nam nữ là 4:1 đấy, thế nên đây là cuộc chiến sinh tồn đó các tiểu sư đệ.

Rất nhanh phòng 409 và mấy phòng kế bên kết thành phòng anh em, lại bắt quan hệ với phòng năm hai ở tầng trên, tới tối một cái là náo nhiệt. Tầng trên có sư huynh mang máy ra chiếu phim, tầng dưới có thể tới xem thoải mái, có thuốc lá thì nộp vài điếu coi như có lòng với sư huynh. Có phòng thi thi thoảng rộ lên tiếng hô, thì ra là đang chơi Counter-Strike, một sư huynh năm hai ngồi vững như Thái Sơn, lần lượt đám chim non tự cho mình là cao thủ nhảy vào khiêu chiến đều bị bắn cho thối mặt, khiến đám bạn cùng phòng lắc đầu :" Khóa này trình độ chơi game quá kém, nhớ lại năm xưa chúng ta ..."

Mấy cha hơn người ta một tuổi chứ mấy, làm như lão tiền bối mấy chục năm xông pha giang hồ vậy.

Trình Nhiên theo đám bạn bè đi lên tầng trên bái phỏng các sư huynh, lúc này cũng đang đứng xem đám năm thứ nhất bị các sư huynh dằn mặt.

Vương Tân Bác "a" một tiếng gỡ tai nghe ra, vừa rồi bọn hắn suýt soát thắng được một ván gỡ thể diện, kết quả vẫn là thua nhóm Triệu sư huynh tới hai mấy mạng, phải nhường máy cho người khác.

Một học trưởng cười nói: “ Trạng nguyên có chơi không?”

Trình Nhiên cười: “ Chơi thì chơi, nhưng mà em đổi máy với anh Triệu nhé.”

Đám năm hai "ố ồ", còn đám chim non còn ngơ ngác chưa hiểu gì, Triệu sư huynh cười gian như trộm, Trình Nhiên đi tới bên cạnh hắn làm vài thao tác, nhập một chuối ký tự, sau đó màn hình nhảy ra một cửa sổ DOS, Trình Nhiên cười: “ Có thể tắt cái này đi rồi hẵng chơi được không?”

“ Các anh chơi ăn gian à? “ Đám gà sực tỉnh, bao sao vừa rồi bị ngược lên ngược xuống như thế, thậm chí có trận người ta chết gần hết rồi chỉ còn một người, cuối cùng bị lật ngược, bể sọ cả đám:

“ Bọn con gà, chơi nửa ngày mà không hiểu, bọn anh thử trình các chú thôi, nên biết chúng ta là khoa vi tính, hiểu không, không phải là khoa chơi game. “ Không hổ danh là các đàn anh, bị lật mặt không biết xấu hổ còn mặt trơ trán bóng giáo dục ngược lại đám chim non:

Triệu sư huynh cười ha hả đưa điếu thuốc cho Trình Nhiên: “ Có phải là tốc độ tay của tôi không khớp với với tốc độ ngắm của phần mềm nên bị cậu nhìn ra không? Mắt tinh đấy.”

Trình Nhiên nhận lấy điếu thuốc, chỉ là y vốn không hút thuốc, cho nên gài lên tai: “ Đúng thế, thao tác của anh không khớp, thừa khá nhiều chi tiết.”

“Biểu diễn cho bọn gà nó xem mà, ha ha ha, chết cười có đứa bảo tay tôi như đánh đàn.” Đám chim già lăn cười bò:

Kỳ thực đời sau này hack thành vấn nạn tràn lan rồi, thậm chí người ta còn quá mẫn cảm, ai chơi giỏi một chút, có vài pha xử lý đẹp dễ bị gán cho mác hack vào mặt. Trình Nhiên thấy đám sư huynh này áp đảo như thế, chuyện đầu tiên là nghĩ tới họ chơi xấu rồi, kết hợp chút quan sát, nhìn ra chẳng khó.

Lát sau có một học trưởng cao tới mét tám, mặc áo sơ mi trắng không cài cúc, tay đút túi quần trông rất phong cách đi vào, người xung quanh vẫn còn đang cười đùa chuyện vừa rồi, nói Nhiếp Xuyên cậu gặp đối thủ rồi, trạng nguyên mới tới đã nhìn thấu phần mềm của cậu.

Đám người xung quanh đại khái là xem náo nhiệt nên chẳng ngại làm lớn chuyện, mỗi tên một câu khích bác, như hai người này không lao vào nhau đấm đá thì họ chưa hài lòng vậy.

Nam sinh cao ráo có vẻ mặt hờ hững đó nhìn Trình Nhiên một cái rồi gật đầu, bỏ lại một câu "chẳng qua là phần mềm nhỏ thôi mà", sau đó giật điếu thuốc hút dở của tên gần nhất bỏ đi.

Không ngờ một câu cực kỳ thanh cao ngạo nghễ đó khiến hôm sau trong trường xuất hiện truyền thuyết "Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành nhìn đối phương một cái, từ đó có trận chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành."

Có điều với Trình Nhiên, người này thật giống tin đồn.

Nhiếp Xuyên, cùng với người anh trai Nhiếp Vân lúc này chỉ hơn y ba tuổi, đã làm kỹ sư trong phòng thực nghiệp vi tính của đại học Trung Nam.

Hai anh em được nhỏ được coi là thiên tài này một dạo có hi vọng giúp Trung Quốc ở một số lĩnh vực chíp bứt lên đuổi theo những người khổng lồ.

Lần này nếu có thể, không để họ đi vào vết xe đổ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận