Trùng Nhiên

Chương 576: Vô tâm trồng liễu.

Cuối cùng Tần Tây Trăn tất nhiên bị đám đông vây kín, không tới mức xuất hiện chuyện điên cuồng quá khích, chẳng qua là người mê âm nhạc muốn nhìn thấy cô ở gần thêm một chút thôi. Thế nên Tần Tây Trăn hát xong là không cách nào ở lại được nữa rồi, Tương Chu liên hệ với chủ quán huy động toàn bộ bảo an mới đưa được cô ra ngoài, Tần Tây Trăn hết lời khuyên người hâm mộ dừng bước, tạm biệt ở cửa quán bar, nhưng khi cách cả con phố rồi vẫn cảm thụ được ánh mắt tha thiết của họ.

Đối với người mê âm nhạc tới với bar Nhà Xưa đường Lâm Hà ngày hôm đó, định sẵn đây là một buồi tối kỳ tích, khiến nhiều năm sau người ta còn truyền miệng nhau từng chi tiết, cô gái ấy xuất hiện một cách khó tin thế nào, cô gái ấy xinh đẹp thế nào, cô gái ấy cất tiếng hát khiến toàn bộ âm thanh khác im tiếng ra sao ... Khiến cho vô số người mộ danh mà tới, từ đó được khích lệ, từ đó có được cơ hội bất ngờ của mình.

Đến khi sắp chia tay, Trình Nhiên hỏi cô ở khách sạn nào, Tần Tây Trăn nói cô đã mua nhà ở Thành Đô, mẹ cô đã chuyển tới, mấy ngày tới ở cùng mẹ, sau đó đưa bà đi ra nước ngoài du lịch. Mẹ cô theo cha cô cả đời, cha cô dừng lại ở Sơn Hải, mẹ cô không oán hận gì. Nhưng giờ có năng lực rồi, muốn đưa mẹ đi ra ngoài một chút.

Hai người bất ngờ gặp mặt, rồi lại sắp phải chia tay.

Tần Tây Trăn cám ơn Tương Chu chiêu đãi, để cô được trải qua một ngày có ý nghĩa.

Tương Chu một tay đút túi quần, tay kia xua nhẹ, nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, lúc này thế nào cũng phải ra phong độ, giữ hình tượng trước mặt Tần Tây Trăn, sau đó nhường lại không gian cho hai người.

Hát mấy bài, uống chút rượu, hai má Tần Tây Trăn hồng hồng, đẹp vô cùng.

Phố đêm, rực rỡ ánh đèn, chỉ còn đôi nam nữ sóng vai bước đi bên nhau đi thật lâu, giống ý cảnh trong bài Suteki đa ne.

Điều đó thật mỹ hảo

Hai chúng ta bước đi tay trong tay

Em muốn đi đến

Thành phố của anh, quê hương của anh, vòng tay của anh

Tầng ba của Thiên hành đạo quán đã khai trương rồi, chỉ là lần này không long trọng như hai lần trước, đầu tiên là không có bất kỳ quảng cáo trước nào, thậm chí phát tờ rơi cũng không có.

Chỉ viết trên bản thông báo trong Thiên hành đạo quản về chủ đề tầng 3 :" Tầng 3 bản quán dùng làm không gian sáng tác và sáng tạo thứ mới mẻ. Hoan nghênh mọi người tới đây, chúng tôi sẽ cung cấp một hoàn cảnh thích hợp hỗ trợ công việc và cuộc sống của các bạn."

Không quảng cáo ầm ĩ là vì tầng 3 không phải là nơi sinh ra tiền, năng lực tiếp đãi có hạn, không thể quá đông đúc chật chội, nó phải là nơi thế này, yên tĩnh nhưng không vắng vẻ, là nơi tụ tập của người cùng chí hướng cũng như xung đột chí hướng.

Chi phí ở đây không cao, cung cấp cả phòng làm việc và sáng lập công ty, có thẻ cà phê ưu đãi, chủ yếu là để thuần lợi cho công việc.

Nơi này còn thiết lập Vinh dự đường, thể hiện những cống hiến từ đây mà ra, từ đó để người sau biết nơi này từng làm ra thứ gì. Nhưng Trình Nhiên cũng chuẩn bị tinh thần mình làm một việc vô ích, vì đây là một thử nghiệm, hoàn toàn làm theo lý tưởng của y mà thôi.

Y cũng không yêu cầu tầng 3 có lợi nhuận, chỉ cần đủ duy trì tiền nhân viên, điện nước là được, còn nếu không đủ cũng chẳng hề gì, không phải y không hỗ trợ được.

Nhưng không có nghĩa là bố trí ở tầng 3 qua loa hơn tầng khác, chỉ là không bắt mắt thôi, có đầy đủ thứ tiện lợi cho cuộc sống, hơn hẳn hai tầng kia.

Trước khi khai trương, ngay cả đám Liên Tiểu Hổ cũng thảo luận, không hiểu vì sao không quảng cáo, bọn họ đã quen với việc Thiên hành đạo quán được chú ý, trở thành bàn tán rồi, lần này không kèn không trống như thế làm người ta không khỏi lo lắng cho danh tiếng của nó.

Nhiều nhân viên làm việc trong quán được người ngoài dò hỏi, xác nhận là không quảng cáo gì cả, vì thế bên ngoài cũng đứng ngồi không yên, suy đoán cái tầng đen xì xì như hộp sắt đó ẩn chứa cái gì.

Ngày cuối cùng trước khi mở cửa, nhân viên kiểm tra lại từng chi tiết, nhân viên được điều lên tầng 3 đều là người có kinh nghiệm nhất, tuy không tuyên truyền, yêu cầu bên trong lại rất nghiêm ngặt.

Tương Chu là người cuối cùng kiểm tra lại điện nước đóng cửa về nhà, rửa ráy xong ngồi bên bàn viết lách, liệt kê lại những thứ cần chú ý, xác nhận lần nữa đã kiểm tra hết rồi mới lên giường, đặt báo thức, cưỡng ép mình đếm số ngủ sớm.

Mai là ngày khai trương tầng ba, gánh nặng rất lớn, phải giữ thể lực, đếm tới 2623, hắn mới thiếp đi.

Bị chuông đồng hồ đánh thức, Tương Chu mặc trang phục đi làm thường ngày, buộc tóc, cạo râu, chỉnh cổ áo, sau đó chào cha mẹ rời nhà.

Tương Chu tới Thiên hành đạo quán, thời gian chỉ 7 giờ 30 phút, tấm áp phích treo ở đại sảnh đã đổi thành nội dung liên quan tới việc hôm nay khai trường, tầng 3 có thang máy, chẳng mấy chốc đã bận rộn.

Chẳng có nghi thức gì, cứ vậy mở cửa cho mọi người vào thôi.

Tới 9 giờ, bàn ghế phân tán khắp nơi bị người ta chiếm lĩnh, đa phần là người giới âm nhạc.

Nhìn thấy Tương Chu tới, liên tục có tiếng chào "anh Tương", sau đó mắt thì đảo quanh.

Tương Chu thừa biết họ đang tìm kiếm cái gì, cười nói: “ Không cần nhìn đâu, cô ấy không ở đây.”

Xung quanh truyền ra tiếng cười đầy hàm ý.

Tương Chu đứng lên một cái bục cao, gõ gõ lên cột vài tiếng, thu hút sự chú ý mọi người, tự tin nói:

“ Thời đại internet tới rồi, đây là một công cụ, cũng là nền tảng liên thông tới thế giới, ở đây có vô hạn khả năng, ở trên mạng đang nổi lên truyền thông số, đồng thời có bản quyền số hay bản quyền điện tử.”

“ Ở nền tảng của chúng tôi, mọi người không lo bị xâm phạm bản quyển, chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người chi viện và hỗ trợ pháp luật hoàn thiện, chúng tôi sẽ cùng các bạn gánh lấy nguy hiểm.”

“ Hôm nay, các bạn ở đây hãy truyền lớn đi, cho những người bên cạnh, cho những người sáng tạo mà các bạn quen. Chúng tôi, Thiên hành đạo quán sẵn sàng nâng đỡ, tài trợ, thúc đẩy tiến hành hợp tác bản quyền điện tử với mọi người.”

“ Cánh cửa này luôn mở rộng chào đón các bạn.”

Buổi tối hôm đó Tương Chu truyền tới tin mở đầu thuận lợi, Trình Nhiên cảm thấy ngoài dự liệu, đây là cẩm nang y cho Tần Tây Trăn, tận dụng sức ảnh hưởng của cô và hoàn cảnh nơi này, còn về phần mở lới đánh cá tới mức nào, phải xem đã.

Bây giờ cơ hội là bản quyền số hóa hay điện tử là thứ phần đông còn chưa có khái niệm, tất cả đều hỗn loạn.

Tây Tây Trăn tối hôm đó xuất hiện biểu diễn, thềm vào lộ ra quan hệ bạn bè với Tương Chu, thành ngọn đuốc trong đêm, thu hút vô số người tìm tới.

Khi Tương Chu đưa ra bài phát biểu kia ở tầng 3 Thiên hành đạo quán, giới âm nhạc Thành Đô xảy ra chút xôn xao. Thời đại này, nhiều người làm âm nhạc, sáng tác ca khúc, muốn đưa vào album là quá xa xôi, chỉ dựa vào những buổi biểu diễn nhỏ lẻ để duy trì sở thích và cuộc sống. Nhưng nếu như có nền tảng thế này, có cánh cửa đi tới thế giới lớn hơn, tất nhiên là rất nhiều người hưởng ứng.

Vì chuyện này tới quá nhanh, quá đột ngột, nên vốn kế hoạch dài hạn Trình Nhiên vạch ra không thể không điều chỉnh, đưa nó vào hệ thống chung mà đang thiết lập từng bước.

“ Nền tảng âm nhạc Thiên hành sao?” Tương Chu lặp lại:

Trình Nhiên gật đầu: “ Chúng ta và Tầy Tây Trăn cùng thành lập nền tảng này, đưa ra kế hoạch âm nhạc số, Thiên hành đạo quán sẽ ký bản quyền điện tử cửa người làm âm nhạc, tiêu thụ trên mạng, thông qua nền tảng phân chia lợi ích, còn bản quyền bình thường không ảnh hưởng gì cả.”

“ Bọn họ chịu làm thế không? “ Trương Chu tựa hiểu tựa không hỏi, với hắn mà nói khái niệm này cũng tựa như bức tranh trừu tượng vậy:

Quá khó hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận