Trùng Nhiên

Chương 346: Chúc mừng nhỏ.

Tâm tình các thành viên trong đội tuyển dự thi khoa kỹ rất thấp, dù sao bỏ bao nhiêu công sức như vậy, rốt cuộc uổng công vô ích, ai phấn chấn được, nên trừ cặp đôi lúc nào cũng dính lấy nhau kia ra, những người còn lại đều ngồi một mình, chẳng ai có bất kỳ tương tác gì với người khác.

Giáo sư chỉ đạo kẹp tài liệu đi vào, mặt nghiêm nghị mà hưng phấn, thấy cả đội ngồi tản mạc, ra hiệu cho mọi người tập trung lại, giơ cuốn sổ tay lên: “ Sáng ngày hôm nay bạn Khương Hồng Thược nộp cái này cho tôi, đây là phương án mà bạn ấy đã luận chứng suốt ngày hôm qua. Trưa nay tôi fax phương án này lên cho thầy chỉ đạo ở trường đại học, thầy Lương trả lời, phương án này khả thi. Bây giờ chúng ta tiếp tục dựa theo phương án của bạn Khương Hồng Thược đi tiếp, mọi người cố lên, chỉ cần hoàn thiện phương án này, vị trí số một chắc chắn thuộc về chúng ta ... Tài liệu tôi đã photo ra rồi, mỗi người nhận một bản đi.”

Mọi người đứng bật dậy ngỡ ngàng nhìn Khương Hồng Thược, sau đó tin tức không chân mà đi.

Giáo viên chỉ đạo trong giờ học gọi thành viên đội tuyển dự thi đi, thành viên trong đội mặt như đưa đám, người khác suy đoán, e lần này thi đấu trên tỉnh không thành rồi, nhưng mà tin tức từ lầu thực nghiệp truyền về lại khác hẳn.

Khương Hồng Thược đúng là Khương Hồng Thược, người ủng hộ cô được một phen reo hò, những kẻ nghi ngờ chỉ trích cô ấy ngậm miệng hết lại đi.

Tin tức vừa bộc lộ, những nghi ngờ, xung đột, đồn thổi trước đó đều bị nghiền nát hết.

Nhưng có người sau khi kinh ngạc nhớ lại cảnh hôm đó, Khương Hồng Thược nói với Trình Nhiên " gặp phải vướng mắc, tới thư viện trao đổi đi".

Sau đó hai người họ đi mất.

Khương Hồng Thược và Trình Nhiên tới thư viện, ngay hôm sau thôi liền đưa phương án giải quyết lên, khó tránh người ta liên tưởng tới tác dụng của Trình Nhiên.

Rốt cuộc cậu ta là ai, nhiều người thấy cần phải thực sự để ý tới học sinh chuyển trường này.

Những học sinh tham gia thi đấu đại đa số không phải là lâm thời, bọn họ có kinh nghiệm trước, thậm chí có người từ thời tiểu học đã tham gia tranh tài ở môn tương quan, đội tuyển cấp tỉnh tới quốc gia đều đã thấy rồi.

Con đường dựa thi đấu mà lên đại học rất hẹp, chính sách thay đổi hàng năm, năm môn thi lớn, các loại cuộc thi khoa kỹ, không đảm bảo được trường học hàng đầu trong nước nhận. Thậm chí đại học Thanh Hoa tuyên bố thẳng không nhận tuyển thẳng học sinh đoạt giải các kỳ thi này. Thế nên nếu ai thực sự muốn dựa vào phần thưởng những kỳ thi này để được trường tiến cử lên đại học, chẳng bằng tập trung công sức và tinh lực vào học một cách bình thường, ít nguy hiểm hơn.

Nhưng nếu thực sự thích phương diện này, muốn có thành tựu ở lĩnh vực tương quan thì không thể không trải qua những kỳ thi như thế, đợi lên đại học sẽ thấy nhẹ nhàng quen thuộc hơn nhiều, vì từng tiếp xúc rồi.

Thập Trung thực sự là ngôi trường tạo điều kiện cho học sinh phát triển ở đa phương diện, vì thế học sinh kiên thức chuyên sâu một mặt nào đó lại càng kiêu ngạo hơn học sinh giỏi đơn thuần khác.

Thế nên khi người ngoài bàn tán có học sinh ở đâu ra, vô danh tiểu tốt, giúp bọn họ đột phá nghiên cứu, bọn họ chỉ thấy buồn cười.

Đúng là lời lẽ của dân nghiệp dư, không đáng để ý.

Hôm đó tan học, một số học sinh chứng kiến, Khương Hồng Thược và Trình Nhiên chẳng hề tị hiềm, tới một quán bán đá bào ngoài trường, tựa hồ chúc mừng.

“ Tạm thời giải quyết được phiền toái lớn, hôm nay rốt cuộc có chút thời gian, nên dẫn cậu tới đây nếm thử .” Khương Hồng Thược tới trước cửa quán nói:

Trình Nhiên thuận miệng hỏi: “ Mùi vị thế nào?”

“ Không biết. “

“ Hả, không phải là bạn ăn rồi mới giới thiệu sao?”

“ Mình chỉ mới nghe ngóng, đỗ đỏ rượu nếp này, bánh dày lạnh này, đậu hoa này, đều ngon hết. Cái quán này món nào cũng đặc sắc, mình nghe nói nhiều rồi. “ Khương Hồng Thược xem thực đơn lẩm bẩm, không biết chọn cái nào:

Nha đầu đáng thương, tới đây hơn một năm vậy mà bận tới không có thời gian mà ăn món mình thích nữa.

Trình Nhiên chép miệng: “ Toàn thích ăn đồ ngọt, nhiều năng lượng, bảo sao thân thể phát triển tốt thế. “ Nói tới đó cảm giác sát khí lành lạnh, làm mặt đáng hoàng bẻ lái: “ Có điều phải chú ý, ăn nhiều đồ ngọt dễ béo, không lành mạnh.”

Khương Hồng Thược "hứ" một tiếng, gọi món với chủ quán, không bao lâu sau chú quản mang tới hai cái hộp giấy, bên trong đá bào chất lên như đống tuyết đưa cho hai người.

Cái quán này không có chỗ ngồi, cho nên đành phải mang đi, xung quanh toàn là học sinh vừa đi vừa xúc đá bào cho vào miệng.

Rất ngon, là đá trộn với kem dâu, đậu đỏ, vừa bùi vừa ngậy, hai người cầm hộp đá bào vừa đi vừa ăn, Khương Hồng Thược về nhà, còn Trình Nhiên thì bắt xe, nên chỉ đi cùng một đoạn.

Trình Nhiên nhận ra Khương Hồng Thược vừa ăn vừa đảo mắt trái phải, chợt nhớ ra từ lúc hai người quen nhau, cô chưa bao giờ ăn uống ở ngoài đường như vậy, nói: “ Bạn không thấy đời người nên có một hai người bạn đặc biệt, khi ở cùng người đó, dù đón nhận ánh mắt chế giễu toàn thế giới cũng không sao à?”

Khương Hồng Thược nhìn qua với ánh mắt thương hại: “ Thật đáng thương, cậu đã làm cái gì để cho cả thế giới căm ghét thế, đại ma vương trộm bóng đèn mỗi nhà à?”

Trình Nhiên nghiêm mặt: “ Không thể nói chuyện lý tưởng nhân sinh một cách đàng hoàng à?”

Khương Hồng Thược vừa xúc ít đá bào cho vào miệng, thiếu điều cười phun ra ngoài: “ Cô út mình nói, nếu có đứa con trai nào muốn cùng con gái nói chuyện lý tưởng nhân sinh, chính là có ý đồ xấu, dựa vào kinh nghiệm bản thân, cô gặp ít nhất năm người muốn nói chuyện lý tưởng nhân sinh, sau đó lộ nguyên hình, chẳng trật một ai.”

Xe tới rồi, Trình Nhiên đưa ngón tay chỉ cô, mặt tối sầm đi mất: “ Nói chuyện với bạn chẳng có tiếng nói chung nào cả ... Đi đây.”

Trên xe rất đông, Trình Nhiên chen lấn bẹp ruột mới có chỗ đứng, cửa xe vừa đóng lại, Trình Nhiên thấy Khương Hồng Thượng đứng trên bến xe buýt vẫy tay với mình, giọng nói tới cùng tiếng cười: “ Có đấy.”

Đứng trên xe buýt , nhìn cảnh đường phố vèo vèo trôi qua trước mắt, Trình Nhiên lần nữa cảm khái về thời gian. Vậy là cuộc sống cao trung mới cũng bắt đầu gần một tháng, cảm thụ của Trình Nhiên về Thập Trung chưa đủ sâu sắc, kỳ thực trừ trường học đẹp một chút, trang thiết bị đầy đủ một chút, các hoạt động trong trường nhiều một chút, giáo viên cởi mở một chút ít kiểm soát học sinh ... Ngoài ra chẳng có gì đáng nói.

Bởi vì ở nơi này không còn nữa Du Hiểu mỗi ngày vỗ vai y hỏi hôm nay ăn cái gì, cũng không còn Dương Hạ mặc áo trắng tố nhã lặng lẽ ôm sách đi giữa bồn hoa sáng sớm mỉm cười với y, không còn Diêu Bối Bối chỉ chực y có sơ hở là nhảy vào đòi đấu tố như kẻ thù giai cấp, không còn Liễu Anh thích náo nhiệt tổ chức các loại tụ hội.

Cuộc sống ở Sơn Hải đã rời xa rồi, nhưng huyên náo ấy phảng phất như ngày hôm qua.

Cuộc đời luôn phải cáo biệt đối với mỗi một giai đoạn, cũng thường sẽ gặp lại vào thời khắc nào đó tương lai, mong rằng ngày gặp lại thật oanh liệt dù đứt từng khúc ruột cũng tốt hơn chỉ cái gật đầu lạnh nhạt lướt qua nhau.

Ví như người bạn cùng bàn vô cùng thân thiết, lần cuối cùng gặp nhau là tấm thiếp mời hôn lễ, sau bữa tiệc đường ai nấy đi, bặt vô âm tín.

Hay như đám huynh đệ năm xưa khoác vai nhau ca hát trên đường, chia sẻ buồn vui, nhiều năm gặp lại chi có cái gật đầu khẽ ở đầu đường rồi ai nấy bị nhẫn chìm bởi cuộc đời riêng.

Ví như những người bạn có nam có nữ từng ôm nhau khóc sướt mướt vào ngày tốt nghiệp, có lẽ ngày nào đó chen lấn từ tàu điện ngầm ra, nhìn thấy cô gái trang điểm xinh đẹp ngồi trong ô tô phóng vút qua, chỉ có chút ngờ ngợ, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.

Thế nên không phải lúc nào gặp lại có kết quả tốt.

Giống như Trình Nhiên bây giờ, y gặp lại Khương Hồng Thược rồi, nhưng gần đây lại thấy mình mất phương hướng.

Y thích Khương Hồng Thược không, một người ba mấy rồi lại nói đi thích một cô tiểu nữ sinh, tiềm thức Trình Nhiên cứ thấy quỷ dị chẳng hài hòa chút nào.

Câu hỏi này Trình Nhiên tự hỏi mình không chỉ một lần, cho nên y vượt trăm núi ngàn song lên Thành Đô, nhưng y không có được câu trả lời.

Tới hôm nay, y biết rồi.

Vì tiếng cười của Khương Hồng Thược trước lúc cửa xe đóng lại, khiến y thấy lại được cô gái đứng dưới gốc sơn trà hôm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận