Trùng Nhiên

Chương 167: Cô giáo Tần không vừa đâu.

Ba cô gái kéo nhau vào quán.

Cái quán ăn này là địa điểm hot của đám học sinh hay tới sau khi tan học, bí quyết đơn giản, ba chữ thôi, ngon rẻ nhiều. Lúc này chưa tới giờ cao điểm mà mỗi bàn đều tụ tập một đám bạn với nhau, tiền ai nấy trả, rất náo nhiệt.

Dương Hạ bây giờ là danh nhân trong trường rồi, cô vừa ngồi xuống tức thì hai thằng ngồi một góc chẳng ma nào để ý cũng được nhận thêm vài ánh mắt.

Thế là lúc này mới có vài tiếng thì thào "Trình Nhiên kia tụi mày."

Diêu Bối Bối vừa ngồi xuống đã chẳng nói gì dễ nghe: “ Hôm nay sao lại rộng rãi đồng ý mời khách thế, bình thường sao không thấy cậu tích cực chủ động một lần.”

Du Hiểu đốp lại: “ Sao bọn này phải mời bạn, bạn đã bao giờ mời bọn này chưa? Chưa bao giờ nhé, nếu bọn này mời e là mang tiếng có ý đồ.”

Diêu Bối Bối cắn môi, làm bộ muốn nổi giận, nhưng mà ngại ánh mắt xung quanh, ở đây lại còn không ít nam sinh điển trai chứ, Diêu Bối Bối phải giữ hình tượng thục nữ, nên chỉ cười rất giả với Du Hiểu, ánh mắt lại muốn giết người.

Liễu Anh nhảy vào can thiệp: “ Còn phải nói sao, Trình Nhiên chỉ muốn mời Dương Hạ thôi, chúng ta là thành phần ăn ké .”

“ Nói ngu ngốc gì đó.” Dương Hạ vươn tay ra nhéo một cái:

Liễu Anh lè lưỡi trêu uốn người né sang bên, chẳng phải muốn gán ghép gì, mà trêu hai người họ đã thành thói quen của đám trẻ con trong tiểu khu, Du Hiểu cũng cười phụ họa, thế là cứu lại được bầu không khí.

Sau đó ba cô gái bắt đầu bàn nhau xem ăn cái gì, công đoạn này của bọn con gái tốn thời gian hơn con trai nhiều lắm.

“ Để mình gọi, để mình gọi! Chẳng mấy khi tóm được Trình Nhiên, cha cậu ấy giờ có tiền rồi, mời khách không thành vấn đề nữa đâu. “ Diêu Bối Bối giành lấy thực đơn, vẫn để bụng chuyện bị Trần Nhược Đình nói làm công cho nhà Trình Nhiên: “ Không kiếm món ngon nhất thì không phải với tiểu phu ông của chúng ta ... Sườn dê rán giòn này, lòng lợn xào chua cay .”

Du Hiểu thấy Diêu Bối Bối mặt không đổi sắc gọi toàn món đắt tiền thì tim thắt lại, chuyện này ảnh hưởng tới tiền mua máy chơi game của hắn đấy, không phải chuyện đùa.

Dương Hạ lên tiếng: “ Đủ rồi, Bối Bối, chúng ta không ăn hết đâu.”

Uy của Dương Hạ trong đám trẻ con bọn họ rất lớn, nhất là khi cô làm mặt lạnh thì Diêu Bối Bối cũng phải ngán, len lén nhìn Dương Hạ đo mức độ giận dữ của cô bạn này mới tiện ra tay.

Du Hiểu tranh thủ thời cơ: “ Đưa thực đơn đây.”

“ Không đưa. “ Diêu Bối Bối nhìn Trình Nhiên, nhoẻn miệng cười hết sức ôn nhu: “ Mình không gọi nữa, mình gọi giúp Dương Hạ, được chứ, Dương Hạ thích ăn cá nhất, thêm món hoàng ngư kho tiêu, được chứ?”

Du Hiểu giật mình, đây là món đắt nhất trong thực đơn, những 38 đồng, hơn tiền ăn hai ngày của bọn họ trước kia, gọi món này thì mấy bữa nữa gặm xương cá sống qua ngày hay sao?

Nhưng mà Diêu Bối Bối nói là gọi cho Dương Hạ, đánh trúng điểm yếu của Trình Nhiên rồi.

Nói cách khác là phải ăn xương cá chắc rồi.

Ai ngờ Dương Hạ lắc đầu: “ Mình không muốn ăn cá.”

“ Không thể nào, lần nào bọn mình đi ăn cơm mà bạn lại không gọi món cá chứ, chính bạn còn bảo bọn mình, học tập cường độ cao nên ăn nhiều cá có lợi cho đầu óc mà, protein chất lượng cao gì đó, dưỡng sinh lắm.”

“ Đúng, nên ăn nhiều rồi, mình không muốn ăn nữa .”

“ Được rồi, vậy không gọi cá .” Diêu Bối Bối trề môi, còn chưa tận hứng:

Trình Nhiên chỉ chống tay ngồi nhìn, đôi khi cảm giác không đối phó nổi với đám bạn thùa nhỏ này.

“ Hay là ... “ Dương Hạ kiến nghị: “ Để mình mời khách cho, mình cũng chưa mời.”

Du Hiểu mừng rỡ, mặc dù để con gái trả tiền hơi tổn thương tự tôn, nhưng mà hắn khắc phục chướng ngại tâm lý rất nhanh, lên tiếng thay Trình Nhiên: “ Thế...”

“ Ấy đừng ... “ Diêu Bối Bối mồm còn nhanh hơn: “ Dương Hạ, phí sinh hoạt tuần này của bạn còn bao nhiêu đâu, không cần tiết kiệm cho Trình Nhiên.”

Trình Nhiên nhìn Dương Hạ: “ Bối Bối nói đúng đấy, không sao đâu, lâu lắm rồi bọn mình mới ngồi ăn cùng nhau mà. Phải rồi các bạn muốn uống gì không?”

“ Oa, còn được gọi đồ uống à, vậy mình không khách khí .” Khỏi phải nói, đúng tiếng lòng Diêu Bối Bối quá:

“ Hồi bé mẹ Bối Bối luôn lo bạn ấy bị người ta dùng cái kẹo lừa đi mất, giờ người ta chỉ cần vài món ăn.” Liễu Anh thở dài, bi quan cho tương lai của cô bạn:

Thấy ánh mắt trách móc của Dương Hạ, Trình Nhiên giải thích:” Anh em bọn mình hè vừa rồi làm chút việc in ấn, nên kiếm được ít tiền.”

“ Cậu chẳng thay đổi gì .” Dương Hạ dời ánh mắt đi, giọng rất là nản: “ Có nhờ ai là người thường xuyên than vãn với mình là tiền mừng tuổi không đủ không? Lần nào cũng bảo cậu đừng phung phí, phải biết tích góp, quản lý tiền của mình, bỏ tiền vào heo đất ... Kết quả cứ tích góp được chút tiền là lại phung phí.”

Trình Nhiên không khỏi liên tưởng tới cảnh mẹ mình vừa sắp xếp bát đũa chuẩn bị đồ ăn sáng vừa trách móc cha mình hôm qua đi nhậu nhẹt với bạn bè.

Thật là giọng điệu hệt nhau, nha đầu này lớn lên nhất định sẽ là người vợ biết vun vén cho gia đình.

Cảm giác như có dòng nước ấm len lỏi qua tim.

Không xong, mình bị nha đầu này ngược thành quen rồi à, sao nghe mắng lại thấy dễ chịu thế này?

Những món ăn thịnh soạn được đưa lên bàn, cơm nước ở quán ăn này đúng là rất ngon. Thời buổi đó kinh doanh ẩm thực chưa nhiều thủ đoạn bất lương như đời sau, thêm vào nơi này đông học sinh, thức ăn tiêu hao nhanh chóng, lúc nào cũng là đồ tươi. Tuy không phải sơn hào hải vị, nhưng từ nguyên liệu tới gia vị dầu mỡ đều tốt cả.

Tiếng bát đũa lách cách, Du Hiểu lúc nãy ngăn cản ra sao thì giờ lại hành động khác hẳn, ăn như gió cuốn mây tàn. Diêu Bối Bối vốn là đồ tham ăn, Trình Nhiên chẳng khá khẩm gì hơn, nhìn y ăn là người ta cũng thèm rồi. Chỉ có Liễu Anh và Dương Hạ hình tượng rất tốt, tay cầm bát, đũa gắp từng món ăn.

Diêu Bối Bối khi ăn là để lộ bản chất nhất, dùng cả tay gặm sườn dê rán giòn, miệng mỡ màng hỏi: “ Này, Trình Nhiên, vì sao cậu tham gia cái ban nhạc đó, nghe nói nát lắm mà ... Hát chính là Lâm Sở hả, rụt rè hơn con gái, lên sân khấu hát làm sao? Nhiều người nghe cậu ta hát chính cười rụng cả răng ... Cậu mà thích biểu diễn ở dạ tiệc nghệ thuật thì đăng ký đơn ca đi, tham gia ban nhạc làm gì?”

Liễu Anh bỏ nhỏ một câu: “ Có khi là vì cô giáo Tần Tây Trăn.”

Ánh mắt hoài nghi của mọi người khóa chặt Trình Nhiên, tựa hồ muốn nhìn ra manh mối từ sắc mặt y.

“ Úi mọi người có biết không? Cô Tần ở học viện âm nhạc nổi tiếng lắm đấy, tới giờ vẫn lưu truyền chuyện chủ tịch hội học sinh vì theo đuổi cô Tần mà huy động nửa số học sinh trong khoa, tạo thành một màn tỏ tình thanh thế cực lớn, kết quả vẫn bị lắc đầu. Kiến thức chuyên nghiệp của cô ấy rất cao, đặc biệt ở âm nhạc cổ truyền, khi nghe mình kể cô ấy học trường mình, liền có học đệ học muội của cô ấy tới tíu tít hỏi thăm tin tức, còn kể rất nhiều chuyện về cô ấy nữa .” Diêu Bối Bối lại thò hai ngón tay ra, nhanh như cắt lấy miếng sườn khác trước đũa Du Hiểu: “ Cô Tần nhìn có vẻ thanh thuần yếu đuối, kỳ thực không đơn giản đâu, nhân vật cấp đại tỷ, nữ hiệp trong trường. Trình Nhiên, cậu mà trêu chọc vào là thảm đấy.”

Cái này Trình Nhiên thừa nhận, y nuốt trái đắng nhiều rồi.

Du Hiểu ngạc nhiên: “ Thì ra cô Tần ghê gớm như thế, mình còn nghĩ cô ấy rất hiền.”

“ Thật á?” Liễu Anh không tin:

Diêu Bối Bối gật mạnh đầu: “ Ừ, mình hay tới công viên nghe nhạc mà, có một chị nghe mình kể đang học cô giáo Tần liền nói cho mình biết.”

Trình Nhiên cũng thấy không quá bất ngờ, như lần đầu bọn họ gặp nhau, trong tình huống nguy hiểm đó, Tần Tây Trăn tung chân ra một cú đá mà y còn ấn tượng tới giờ ... Một cô gái nổi tiếng mạnh mẽ như thế ở đại học, nhưng rốt cuộc chẳng thể nhảy ra khỏi tam giới hiện thực, làm một cô giáo dạy môn học ít quan trọng nhất ở trường học thành phố nhỏ.

Dáng vẻ trầm tư của Trình Nhiên bị Dương Hạ nhìn hết vào mắt, cầm đũa đâm mạnh bát cơm, giọng chua chua: “ Thì ra là đại tỳ, đại nữ hiệp cơ đấy .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận