Trùng Nhiên

Chương 617: Đòi lại công bằng.

Có người thở dài ai oán cũng có người như hoa hướng dương đang nở.

Kiếp trước leo cây hái trộm sơn trà, đó là lần hai người tiếp xúc gần nhất, còn sau đó giống như hai người đi sượt qua vai nhau, chỉ thấy vài dấu vết cuộc đời nhau qua những lời kể của người quen chung.

Thậm chí ngay cả Liễu Anh lên cao trung năm ba cũng mất liên hệ với Khương Hồng Thược, đại khái vì Lý Tĩnh Bình đã điều khỏi Sơn Hải, cô theo cha tới nơi khác, hoặc có lẽ là ở cùng mẹ cô, nói không chừng cô cũng tới Thập Trung, quỹ tích cuộc đời hai người chẳng giao nhau thêm lần nào nữa.

Giờ, tất cả đã khác, Trình Nhiên đã tạo ra thay đổi mà bản thân không ngờ.

Tạ Hậu Minh sau khi may mắn sống sót từ vụ bắt cóc đã nắm giữ công ty đầu tư tỉnh, hai năm qua hoàn thành cải tổ ngành sắt thép, làm sống lại khối tài sản hơn 7 tỷ của nhà nước. Cha y sáng lập ra Phục Long, đang hừng hực khí thế, tiền đồ vô hạn. Tần Tây Trăn sau khi thành "Tiểu Thiên Hậu", bắt đầu trở nên tham vọng phóng túng, kiến lập Âm nhạc Thiên hành, giương lá cờ lý tưởng vơ vét tiền. Mẹ y và Tương Vi lập nên công ty Viêm Hoa, gia nhập đại chiến địa ốc ở Thành Đô. Liên Chúng của Trình Tề tuy lên lên xuống xuống, nhưng mà cuối cùng tồn tại được rồi.

Thế giới vẫn nhiễu loạn, còn Trình Nhiên đã nắm tay Khương Hồng Thược, chính thức tuyên bố với những kẻ còn có ý nhóm ngó.

Họ đã là một đôi.

Lúc này bên ngoài dù chiến tranh hay hòa bình, dù thiên tai hay bình an, Trình Nhiên chẳng quan tâm nữa.

Y chỉ quan tâm ...

Về nhà muộn thế này có cái gì ăn khuya không?

Đương nhiên rồi, tình yêu khả năng có sức mạnh thần kỳ thật đấy, nhưng không thể làm người ta no bụng.

Ăn khuya tất nhiên là có, Từ Lan làm cho Trình Nhiên bát mỳ, còn có quả trứng rán vàng đặt bên trên, thơm mê người.

Đợi con trai ăn hết bát mỳ, uống hết cả nước, Từ Lan mới hỏi: Con đưa Hồng Thược về nhà à?”

Trình Nhiên đi học về muộn hơn thường ngày, Từ Lan gọi điện thoại hỏi rồi, trong di động Trình Nhiên nói đưa bạn về, Trình Phi Dương đang ngồi ở phòng khách xem một đống con số và Từ Lan đều hiểu, đưa bạn học về rồi về muộn như thế còn có thể là bạn nào, chẳng lẽ là Trương Bình cùng bàn?

Thế thì hai vợ chồng đã cuống lên rồi chứ còn ngồi đây được à?

Trình Nhiên gật đầu dạ một tiếng.

“ Có phong độ. “ Trình Phi Dương cầm cốc trà trên bàn lên uống, mắt ra hiệu với vợ, ý bảo em hỏi đi, bề ngoài bình thản thế, chứ sao có thể không quan tâm con trai đang ở tuổi thanh xuân manh động, thiện cảm với còn gái nhà người ta tới mức nào rồi:

Huống hồ nhà đó còn đặc biệt, hai đứa hẳn trải qua không ít khó khăn.

Từ Lan trừng mắt nhìn chồng, lúc nãy nói hay lắm, thao thao bất tuyệt cái gì mà gần đây xem sách tâm lý tuổi mới lớn thế này thế nọ, giờ đến phần khó là đùn cho mình.

Trình Nhiên không đợi mẹ hỏi đã nói: “ Có một chuyện con phải báo cáo với cha mẹ, hôm nay bọn con nắm tay nhau cùng vào lớp tự ôn tập tối.”

Trình Phi Dương thiếu chút nữa phun trà ra ngoài, Từ Lan vừa mới chuẩn bị bê bát mỳ đi rửa, cầm lên một cái như bê cả ngọn núi, bát rơi trở lại bàn.

Hai vợ chồng tròn mắt nhìn Trình Nhiên.

Đây là cái thời kỳ đứng nói là nắm tay con gái nhà người ta, e là dù nhìn nhau thôi cũng bị cha mẹ tung chưởng đánh bay.

Trong lòng sấm sét đùng đoàng, hai người vẫn làm bộ bình tĩnh.

Từ Lan hắng giọng một tiếng, cố gắng đưa chuyện về phạm vi mình chấp nhận được: “ Ý con là ở hành lang ấy à?”

Đã nói ra rồi tất nhiên không che đậy gì, Trình Nhiên lắc đầu: “ Từ lúc vào trường ạ.”

Từ Lan hết hồn: “ Cái gì ... Vậy là từ cổng? Trước mặt toàn trường á?”

Trình Phi Dương cũng hết bình tĩnh nổi: “ Con, con đúng là …. trong tiểu thuyết cũng không dám viết như thế.”

Từ Lan cuống lên: “ Con lại muốn nhà trường mời cha mẹ tới à?”

Trình Phi Dương cau mày: “ Hai đứa, hai đứa .. Thật là, dù trường không gọi cha mẹ tới nói chuyện, nói không chừng cha mẹ Hồng Thược tới nhà hỏi tội ấy chứ.”

Trình Nhiên cũng là đề phòng chuyện đấy mới nói cho cha mẹ: “ Con đoán chừng cha mẹ bạn ấy đã biết rồi, cho nên con nói để cha mẹ chuẩn bị.”

Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?

Trình Phi Dương và Từ Lan nhìn nhau, không biết phải nói thế nào luôn, sao nghe thằng con họ nói, cứ cảm giác, cảm giác ... Ài, chuyện này không phải sáu bảy năm nữa mới nên xảy ra hay sao?

Giờ hai vợ chồng họ cực kỳ bị động, không biết phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ liên hợp với nhau đánh nó một trận, cảm giác không khí chưa tới mức đó.

Nếu không thì chẳng lẽ cổ vũ nó à, toàn thiên hạ cũng không có cái chuyện đó.

Tâm trạng hai vợ chồng lơ lơ lửng lửng, vả lại nếu là con nhà khác xảy ra chuyện này, chỉ có cha mẹ tìm đủ cách điều tra, chất vấn, con nhà mình là thứ khác người, nó chiêu cáo thiên hạ rồi giờ còn về nhà lại kéo cha mẹ vào cùng một chiến tuyến.

Từ Lan rất không cam lòng, thậm chí nói ra vài câu hả dạ cũng không nói được.

Rồi sắp tới hai nhà nói chuyện, cô rất muốn nói, nói cái gì đây, trời ơi, cả hai đứa còn chưa lớn.

Trình Phi Dương hết bóp cằm lại bóp trán, cuối cùng cũng có quyết định, ngồi xuống đối diện với Trình Nhiên, gương mặt hết sức nghiêm trọng: “ Cha cả đời phấn đấu vì cái gì, còn chẳng phải vì con à, chỉ cần con không làm việc quá giới hạn, chỉ cần con không làm việc có lỗi với người ta, chỉ cần con không mắc nợ người ta là được, trừ mấy chuyện đó, nếu ai muốn bắt nạt con .... Cha mẹ có đập nồi bán sắt cũng giúp con đòi lại công bằng.”

Trình Nhiên hiểu, cha nói câu này là vì liên tưởng tới gia tộc của nhà Khương Hồng Thược, hai nhà vẫn cách biệt quá lớn, trong lòng cảm động, cha mẹ mãi mãi là hậu thuẫn của con cái.

Yêu đương là chuyện của hai người thật đấy, nhưng khi tình yêu phát triển tới cùng, vẫn không thể tránh khỏi gia nhập yếu tố gia đình.

Chuyện trước mắt là đối diện với mẹ Khương Hồng Thược.

Ở mặt nào đó mà nói, đây cũng là chuyện tốt, địa vị của mẹ Khương Hồng Thược trong gia tộc nhất định không nhỏ, nếu hai người qua được chuyện này, tương lai vì chuyện kia mà phải đối đấu với gia tộc cô, ít nhất cũng bớt đi được một nhân vật khiến họ khó xử.

Đương nhiên khi nắm tay Khương Hồng Thược, Trình Nhiên không hề có tính toán gì, đó hoàn toàn là cảm xúc bộc phát lúc đó, khi hai người lần đầu nhắc tới chuyện tương lai.

Y không muốn một tương lai mập mờ, y đưa tay ra cũng là để khẳng định tình cảm của mình, là để chia sẻ áp lực từ Khương Hồng Thược.

Cô gái mà y muốn cùng bước đi trong hành trình cuộc đời sau này.

Khương Hồng Thược ở nhà nhận được nhiều cuộc điện thoại của bạn bè gọi tới nghe ngóng chuyện làm kinh động toàn trường hôm nay, thậm chí có cả người bạn đã đi du học gọi điện xuyên đại dương về.

Đối diện với câu hỏi của họ, Khương Hồng Thược đều "ừ" khẳng định.

Gọn gàng dứt khoát.

Muộn hơn một chút thì cô út của cô gọi điện thoại tới, Lý Vận nói:” Mẹ cháu biết chuyện của cháu ở trường rồi đấy, cô vừa mới nói chuyện xong với mẹ cháu cách đây không lâu.

Khương Hồng Thược bình tĩnh đáp: “ Cháu biết mẹ cháu sẽ biết.”

Lý Vận hỏi: “ Cháu không lo cuộc điện thoại này là mẹ cháu muốn thông qua cô đưa ra thông điệp cuối cùng cho cháu à? Không biết giữa cô và mẹ cháu nói gì à? Tiếp theo mẹ cháu sẽ làm gì hạn chế cháu?”

“ Thì cháu đang đợi điện thoại của cô đây. “ Khương Hồng Thược tỏ thái độ rất rõ ràng, chuyện gì cũng chấp nhận, trước kia cô cũng luôn dằn vặt giữa tình cảm bản thân và trách nhiệm với gia tộc, vì thế mới cô mới đi gặp Lục Vĩ ở Bắc Kinh. Thế nhưng chuyện Dương Hạ làm cho cô tấm gương cùng dũng khí đưa ra quyết định này, vì nếu cô còn không bằng Dương Hạ, thì làm sao xứng đáng:
Bạn cần đăng nhập để bình luận