Trùng Nhiên

Chương 701: Thu hoạch nhiều hơn mong đợi. (2)

Trình Nhiên gõ gõ cửa, đợi Đặng Tích Hoa nói vào đi mới đẩy cửa đi vào, viên trợ giảng rót đầy nước vào cốc của ông rồi đi ra.

Đặng Tích Hoa cầm cốc trà lớn lên uống một ngụm, cười nói: “ Đã quen với cuộc sống mới chưa, viện sĩ Lý nói với tôi là tranh thủ cho khoa vi tính một tiểu minh tinh, tôi rất lo là không thể chiếu cố tốt cho em đấy.”

Trình Nhiên ngồi xuống ghế: “ Cũng được ạ, chỉ là đi xa nên hơi nhớ nhà, may là bạn cùng phòng đều không tệ, cuộc sống đại học thú vị giống như em nghĩ trước đó.”

Cảm quan của Đặng Tích Hoa với những lời này của Trình Nhiên rất tốt, xem ra không phải là loại con nhà được nuông chiều như suy nghĩ của ông: “ Đứa bé như em ở đây định sẵn là được chú ý, nhưng em thấy rồi đấy, những bạn khác ở đây cũng không kém đâu. Em cũng nên biết, việc tìm được chuyên ngành thích hợp, cùng với mục tiêu có thể phát huy nhiệt tình là chuyện có khi cần cái duyên, trong quá trình này, có người tiến bộ có người đi xuống, đây là chuyện rất thường tình, nơi này không phải là cao trung so kè với nhau từng điểm số. Không phải thế, nghiên cứu học vấn, nhanh một chút hay chậm một chút đều chẳng hề gì, quan trọng là phải giữ được tinh thần biết hoài nghi, dám tìm tòi, đừng chỉ biết bám sát người trước từng bước, dạy sao nghe vậy.”

“ Vâng ạ. “ Trình Nhiên gật đầu, những lời này khiến y có chút thán phục:

Đặng Tích Hoa uống hết trà đậy nắp lại, nói chuyện cũng tùy ý hơn trước, không phải là kiểu có khoảng cách khách khí như ban đầu: “ Tôi có nghe bài phát biểu của em trong lễ khai giảng, nói đặc sắc lắm .... À mà trong công ty Phục Long nhà em có không ít sinh viên tốt nghiệp từ đại học Trung Nam phải không?”

Chuyện này Trình nhiên đã hình dung trước rồi, chứ bằng vào thành tích học tập của y, cùng với lời gửi gắm của viện sĩ Lý Thái Hành, chưa tới mức để người ta chiếu cố như vậy.

Quan trọng vẫn là ở cha y.

“ Cũng có khá nhiều ạ, dù sao khoa vi tính trường chúng ta rất xuất sắc.”

“ Ha ha ha. “ Đối với đứa sinh viên năm thứ nhất thì có mấy đề tài để nói đâu, nên sau khi đưa đẩy câu chuyện chuyển hướng, Đặng Tích Hoa lại nói: “ Nghe nói cha em đi Nhật Bản, khảo sát vài công ty, phía Phục Long cũng gửi lời mời một vài chuyên gia của trường ta tham dự, chỉ tiếc là lại xung đột với lịch trình của tôi, nên không đi được, tiếc thật. Bài phát biểu về tương lai của cha em về tương lai ngành nghề được giới công nghệ thông tin truyền bá rộng, có thể ảnh hưởng vài chế độ tương quan trong ngành.”

Lại là cha mình.

Xem ra muốn làm được chuyện gì đó ở đây, trước tiên phải vượt qua cái bóng của cha đã, Trình Nhiên rất muốn nói, cha, cha gây khó khăn cho con hơi nhiều đấy.

Cân nhắc một lúc Trình Nhiên hít sâu nói: “ Bong bóng internet vỡ tạo thành mùa đông của cả ngành nghề, theo em thấy, mùa đông này chưa kết thúc nhanh được, chúng ta không nên mong đợi nó trôi qua, mà nên chuẩn bị thích ứng tồn tại.”

“ Nhật Bản chính là tấm gương cho chúng ta, từ thập niên 90, liên tục mười năm tăng trưởng thấp, nhưng công ty Nhật Bản ngoan cường tồn tại và phát triển, sức sống này không nằm ở chế độ công ty, vì chế độ sẽ sơ cứng, sẽ tụt hậu với thời đại. Cũng không nằm ở quyết sách, chúng ta không thể có quyết sách chính xác mãi. Mà công ty của họ vượt qua được khốn khó là nhờ nhân viên cần cù, là tinh thần nhẫn nại trong khốn cảnh, tìm vui không khổ cực. Tinh thần này của nước Nhật rất đáng học tập, đạo trời đền đáp người cần cù, phàm là người thành công, không thể thiếu điều này.”

“ Thế nhưng công ty Nhật ở thế kỷ mới cũng đối diện với nhiều khó khăn, đây là sự thực, nhân viên dư thừa, thiết bị dư thừa và vay nợ quá nhiều. Ba vấn đề này muốn giải quyết liên quan tới vấn đề cải cách cơ cấu, trọng tổ sản nghiệp, cùng chuyển hướng kinh doanh.”

Đối với ngành công nghệ thông tin của chúng ta thì đó cũng là ví dụ thực tế để lấy làm tham khảo, mùa đông của ngành công nghệ thông tin là nguy cơ, cũng là cơ hội lớn. Năm nay gia nhập WTO, thuế quan giảm về 0, đây là chuyện rất tàn khốc, công ty công nghệ thông tin của chúng ta thiếu đi kỹ thuật hạch tâm, thiếu tài chính hùng hậu, như thế công ty công nghệ thông tin bản đi trong chuỗi sản nghiệp toàn cậu sẽ bị đẩy về đáy sản nghiệp. Dựa vào mỗi thị trường hóa để cạnh tranh quốc tế thì nào kể chuyện hoang đường. Chính phủ phải chủ đạo, quốc gia phải đầu tư, đồng thời nhà đầu tư trong nước phải giúp thương nghiệp công nghệ thông tin bản địa hình thành bong bóng nhất định, như thế những công ty nhỏ, công ty sáng nghiệp mới có không gian sinh tồn, từ đó tạo nên đất sống cho công ty sáng nghiệp. Nhìn vào thung lũng silicon, công ty nhỏ mới là suối nguồn sáng tạo. Duy trì sáng tạo không ngừng, đó là vốn liếng để chúng ta đấu với công ty công nghệ thông tin xuyên quốc gia, ngành công nghệ thông tin Trung Quốc có thể đột phá qua mùa đông này, có khi sẽ nắm được cơ hội để chuyển biến.”

Trình Nhiên những lời này với một sinh viên năm đầu mà nói ra thì thực sự có hơi quá rồi, nhưng Trình Nhiên cần liệu pháp gây sốc như thế, giống như hôm y đối diện với viện sĩ Lý Thái Hành.

Nếu không người ta chỉ nhìn thấy bóng dáng của cha y mà thôi.

Đặng Tích Hoa nhìn Trình Nhiên thật lâu, đồng thời cũng nhíu chặt mày nghiền ngẫm, càng nghĩ càng thấy không ít đạo lý trong đó, chợt hỏi: “ Đây thực sự là suy nghĩ của em à?”

Nếu điều này do Trình Phi Dương nói, ông ta sẽ thán phục, nhưng sẽ không bất ngờ.

Trình Nhiên ưỡn ngực tự tin nói: “ Vâng, đó là điều em luôn suy nghĩ.”

“ Xem ra em có thiên phú không nhỏ ở mặt phân tích đấy, có lẽ là nhờ nhân tố gia đình. Em lựa chọn khoa vi tính có vẻ không đúng rồi, em có nghĩ tới học quản lý hoặc quản trị hành chính không? “ Đại khái đây chính là lối tư duy của giáo sư đại học, nhìn thấy sinh viên của mình thể hiện ưu tú ở mặt nào đó, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc như những người bình hường, mà là muốn phát huy thiên phú đó. Đặng Tích Hoa kỳ thật cũng không cần Trình Nhiên trả lời, mà vẫn chìm đắm trong những lời Trình Nhiên vừa nói: “ Ngành công nghệ thông tin trong nước đích thực cần chuyển biến, một mức đi theo bước chân của Mỹ, học theo bọn họ thì mãi mãi không có cơ hội gì ... Sáng tạo, sáng nghiệp, muốn tạo môi trường cho nó, phải có vào cuộc đủ quyết tâm của chính phủ, chính sách cần vận động ...”

Trình Nhiên đợi một lúc mới nói, cẩn thận nói không cắt ngang dòng suy nghĩ của ông: “ Thầy Đặng, em có gia nhập một hiệp hội, đôi khi có khả năng phải mượn phòng học, khi đó có thể dùng danh nghĩa của thầy để mượn phòng được không ạ?”

Đặng Tích Hoa thoải mái phất tay: “ Khi tôi ở trường thì em cứ tới tôi viết giấy cho, nếu tôi không ở trường cứ bảo Lợi Hoa làm.”

Lợi Hoa chính là vị trợ giảng bên cạnh Đặng Tích Hoa, tên là Hồ Lợi Hoa, là một người ít nói, nhưng làm việc vững vàng, đáng tin cậy.

Trình Nhiên lợi dụng cơ hội này làm hai việc, thứ nhất là thành công gây chú ý của Đặng Tích Hoa, khiến ông coi trọng.

Thứ hai kỳ thực là bịa, y làm gì tham gia hiệp hội gì, ngược lại ba tên bạn cùng phong có tham gia hiệp hội về than vãn và phản hồi như thế, dựa vào chuyện này để tăng cường thêm quan hệ quan hệ hai bên. Đặng Tích Hoa thoải mái như vậy, ít nhất nói lên, ông không hề bài xích chuyện tiếp xúc với Trình Nhiên, không ngại cho y vận dụng ít tài nguyên của mình.

Xác định những chuyện này rồi, trong lòng Trình Nhiên yên tâm hẳn, tuy chưa tới mức thành chỗ dựa cho y, nhưng cũng có quyền hạn qua lại với một vị đại thần trong trường rồi.

Trình Nhiên không nói thêm nữa, đứng dậy cáo từ, Đặng Tích Hoa không giữ, ông vốn bận rộn, bỏ thời gian ra nói chuyện với Trình Nhiên thế này một là vì y là con trai của tổng giám đốc công ty viễn thông lớn trong nước, lại dựa vào thành tích ưu tú vào trường, ít nhiều có mong đợi, xem ra khả năng thu hoạch còn nhiều hơn mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận