Trùng Nhiên

Chương 541: Không ưa nổi.

Cầu nguyện? Trình Nhiên nhìn Tạ Phi Bạch một lượt, có lẽ là ấn tượng đầu tiên về thằng này là nhìn thấy nó chà đạp con gái người ta, cho nên giờ tuy trông Tạ Phi Bạch rất đáng hoàng, Trình Nhiên không thấy hắn là nhân vật được thần tiên phù hộ.

Sợ Trình Nhiên còn chưa tin vào khả năng cầu nguyện của mình, Tạ Phi Bạch bổ xung: “ Lần trước cha tao bị bắt cóc, tao cầu nguyện cho ông ấy, thế là ông ấy quay về.”

Mày không nhìn xem người đứng sau chuyện đó là ai chứ, Trình Nhiên thầm mắng thế, nhưng phần tình cảm thì y nhận rồi: “ Vậy cám ơn mày.”

“ Chuyện vặt, để mai tao lên chùa thắp hương cho mày. “Tạ Phi Bạch rộng rãi nói:

Nó nói, nghe cứ sai sai thế nào ấy.

Kỳ thực hôm nay khách được mời đa phần là bạn đám Lô Toa, Mã Hoành Vũ, chứ Tạ Phi Bạch nhìn như đi đến đâu cũng có đám người vây quanh, thực ra muốn làm bạn với hắn cực khó.

Kết thúc bữa ăn náo nhiệt, mọi người không muốn cứ thế giải tán, muốn tới Karaoke tiếp tục chơi, Trình Nhiên nói mình phải về trước, không tham dự được. Y thực sự phải về, hôm nay đi chơi như thế đã lỡ chuyện học tập rồi, thi cuối kỳ đã tới, lần này mà thành tích còn sụt giảm thì người gánh chịu nhiều áp lực nhất sẽ là Khương Hồng Thược, tiếng nói ra nói vào càng nhiều. Tạ Phi Bạch cũng không đi, hắn chỉ phụ họa là chính, chứ mấy chuyện này hắn cũng chơi phát ngán rồi. Số còn lại vẫn quyết định đi hát, xuống lầu Điền Hựu Di đi lấy xe, xe đỗ bên đường, khi lái lùi lại, chợt bị một chiếc xe đạp ngang qua cọ vào, thành vết xước lớn.

Điền Hựu Di nổi khùng xuống xe chửi té tát, đây là xe của cha hắn, lúc lái đi còn dặn hắn phải cẩn thận, giờ xe bị xước thế này về ăn nói ra sao?

Người đi xe đạp là một nữ sinh mặc đồng phục Thập Trung, người gầy gò nhỏ nhắn, Trình Nhiên cảm giác gặp rồi, chắc là cùng khối.

Lúc này những người còn lại mới ra tới cửa, kết quả bên kia được xảy ra chuyện, Điền Hựu Di trong cơn nóng giận nói nặng lời, nữ sinh kia chỉ biết khóc không biết làm sao.

“ Còn làm sao à? Cô không có tiền thì gọi cha mẹ của cô tới đây ... “ Điền Hựu Di cứ nhìn vết xước là vừa xót vừa tức, đang hào hứng đi chơi thì gặp phải chuyện không đâu làm người ta lộn mề này:

Đám người bọn họ đi tới, có người đưa điện thoại di động ra bảo nữ sinh kia gọi điện về nhà gọi cha mẹ, nữ sinh kia chỉ khóc lắc đầu, chẳng nói gì cả.

“Này thái độ của cô thế là sao? Tôi đáng nói chuyện tử tế đấy nhé.” Điền Hựu Di lúc nãy có uống bia, mặt đỏ gay trông rất hung dữ, đẩy mạnh một cái, cô gái nhỏ nhẳn lảo đảo suýt ngã:

Hai bên đang giằng co chưa ra đâu vào đâu thì một người đi tới: “ Chuyện gì thế?”

Đối phương trước tiên là nhìn nữ sinh kia và Điền Hựu Di, sau đó gạt đám Tạ Phi Bạch đi vào, mắt dừng trên người Trình Nhiên một chút.

Đang là mùa hè mà Chương Ngư vẫn một bộ áo Tôn Trung Sơn chỉn chu, mạnh lạnh da tái, đứng chắn ngang trước mặt nữ sinh kia. Đó là học sinh ở lớp khác của hắn, nhà sống trong thôn, nhà rất nghèo, cha mẹ đều bán rau ở chợ, chiếc xe đạp này thường giúp cha mẹ chờ đồ nên có cái giá hơi cồng kềnh phía sau, không ngờ hôm nay thứ kiếm cơm cho gia đình lại gây họa.

Chương Ngư xuất hiện ở đây không lạ lắm, vì nơi này cách kí túc xá giáo viên Thập Trung không xa.

Đợi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện rồi, Chương Ngư mới hỏi Điền Hựu Di: “ Cậu muốn xử lý ra sao đây?”

Điền Hựu Di lúc này gọi điện cho cha mình kể tình hình, Chương Ngư ra hiệu đưa điện thoại cho hắn, nói rõ đó là học sinh của hắn, hắn là giáo viên, sẽ ra mặt thay.

Hai người thương lượng giá xong, Chương Ngư bảo nữ sinh kia: “ Thầy vừa nói chuyện với đối phương rồi, họ đòi bồi thường 800, em có tiền không?”

Nghe thấy phải bồi thường ngần đó tiền, nữ sinh sợ tới khóc nấc lên lắc đầu liên tục.

Chương Ngư thở dài: “ Vậy tôi trả hộ em trước.”

Nữ sinh kia từ đầu tới giờ chỉ biết khóc với lắc đầu, lúc này nắm ống tay áo Chương Ngư: “ Thầy Chương, em không trả nổi số tiền này đâu, đừng nói với cha mẹ em .... Nếu không em không được đi học nữa ... Anh trai em sắp kết hôn, em vốn là gánh nặng trong nhà ... Nếu cha mẹ em biết em gây họa ... Họ không cho em đi học nữa ... Hu hu ... kệ họ đi bọn họ muốn đánh muốn làm gì em thì làm.”

Chương Ngư sao để như thế được, ngẫm nghĩ chốc lát, gỡ tay nữ sinh ra, móc hết túi áo túi quần, gom cả tiền lẻ lẫn xu mới chỉ có hơn 500: “ Tôi không đủ tiền, nếu không cậu đợi tôi một chút, tôi về lấy tiền, không cậu đi theo tôi.”

Điền Hựu Di cau mày: “ Tôi đi theo anh làm gì, anh tự đi đi.”

Trình Nhiên đứng xem nãy giờ mới nói: “ Thế này đi, tôi trả cho.”

Tạ Phi Bạch quay sang: “ Quen? Bạn học à? “

“ Gần như thế.”

Chương Ngư thu tiền của mình lại, lạnh nhạt nói: “ Đến trường tôi trả em.”

Điền Hựu Di không ngờ lại có cả chuyện này, giờ nhận tiền cũng khó xử: “ Thì ra là bạn học của anh Nhiên, nếu vậy tôi nói với cha tôi, ông ấy có người bạn làm xưởng sửa xem, giúp sửa lại là xong, khỏi tiền nữa.”

“ Cô ấy làm xước xe của cậu, trả tiền là chuyện công bằng thôi, nên trả bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.” Trình Nhiên lắc đầu, trong tình huống này người sai rõ ràng là cô gái kia:

Chương Ngư cũng nói: “ Tôi đã bàn bạc với cha cậu rồi, bồi thường bằng đấy là hợp lý. Cậu ta nói cậu ta trả trước, cậu tìm cậu ta mà lấy ... Vì sau đó tôi trả tiền cho cậu ta. Cho nên đây là tiền học sinh tôi trả cậu, cậu phải nhận.”

Nói xong giúp nữ sinh đỡ xe dậy đi ngay, nữ sinh kia bám sát theo sau.

Trình Nhiên khẽ lắc đầu, vài câu tử tế cũng không biết nói, Chương Ngư đúng là không ưa nổi. Y không khỏi ác ý nghĩ, cái tính này, bảo sao chẳng cùng cô út của Khương Hồng Thược đường ai nấy đi.

Cuối cùng Điền Hựu Di nhận tiền của Trình Nhiên, nhưng hắn phải lái xe về, số còn lại vì chuyện ngoài dự kiến này mà mất hứng, giải tán, ai về nhà nấy.

Chuyện đó Trình Nhiên nhanh chóng bỏ ra sau đầu.

Chủ nhật, Trình Nhiên lại có hẹn với Trình Tề tới Liên Chúng. Liên Chúng đặt trong một tòa nhà thương mại ngoài đại học sư phạm, cửa thiết kế là loại cửa kéo bằng kính, trang trí bên trông ra dáng lắm, một mặt tường lam viết chữ Liên Chúng thật to kém logo, phía sau là văn phòng làm việc, xung quanh đặt vài chậu cảnh trang trí.

Công ty rất ổn, không hiểu sao Trình Nhiên thấy thiêu thiếu cái gì đó, nhìn đi nhìn lại mấy lượt mà nghĩ không ra.

Chuyện học tập của Trình Tề ở trường miễn cưỡng hợp cách, là điền hình sáng nghiệp nổi tiếng khắp thành phố, trường không để thành tích học tập của hắn quá khói coi, giáo viên trước khi thi phát cho hắn "tài liệu ôn tập", chỉ cần trước kỳ thi học hai ba ngày thì thi hợp cách không thành vấn đề.

Đến thế rồi mà vẫn không hợp cách thì ít nhất phải có thái độ đúng đắn, bỏ thời gian đi thi lại, thực sự không có cả thời gian đi học ôn thi, thế thì mang sách tới mà thi. Ngay cả mức này không làm được hết cách, học lại đi.

May mà ở phương diện này Trình Tề rất nể mặt giáo viên, mỗi lần thi lại đều rất nghiêm túc mở sách làm bài.

Các giáo viên chẳng yêu cầu gì nữa, học sinh của mình là nhân vật thường xuyên lên báo, quảng cáo cho trường, muốn gì nữa đây.

Trình Nhiên nói với Trình Tề, vấn đề tài chính được giải quyết rồi, nhưng bảo hắn về sau gặp chuyện như vậy đừng quyết định tùy tiện. Trình Tề vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, liên tục hỏi Trình Nhiên sao làm được. Trình Nhiên không nói rõ ràng, chỉ bảo là thông qua quan hệ trong nhà kiếm một ít.

Trình Tề thấy Trình Nhiên không tiết lộ thì không truy hỏi, chắc hẳn là có chuyện khó nói, dù sao vấn đề tài chính giải quyết xong, hắn bớt được tảng đá trong lòng, thời gian qua hắn ngày ngày bị dày vò, phờ phạc không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận