Trùng Nhiên

Chương 243: Trời không sập được.

Lễ hội âm nhạc 1998 để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người vì một phong ba bất ngờ.

Nhiều người tham gia lễ hội âm nhạc mang theo thiết bị ghi âm, song không phải ai cũng có máy nhỏ gọn. Có người thậm chí vác luôn cả máy ghi âm cỡ lớn kèm theo ắc quy, bảo vệ cũng không ngăn cản chuyện này, khiến nó thành điểm đặc sắc của lễ hội âm nhạc.

Nhưng khi người yêu thích âm nhạc chia sẻ cho nhau nghe những bài hát hay thì liền xảy ra vấn đề, hai ca khúc "sáng tác" lại tới từ hai ca sĩ khác nhau, có tiết tấu thậm chí ca từ gần như tương đồng.

Nếu chuyện này xuất hiện ở nghệ sĩ vô danh thì đành đi, chẳng ai đi truy cứu làm gì, nhưng mà quan trọng một bài hát trong đó tới từ Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc có thể nói là người có màn thể hiện tốt nhất ở hội trường chính ngày hôm đó. Thậm chí có nhà bình luận âm nhạc ở trong tiết mục đánh giá, hắn sẽ thành ngôi sao mới của giới âm nhạc, tiềm lực vô hạn, bài hát này thậm chí có thể tạo ra thứ gọi là phong cách Triệu Nhạc, ảnh hưởng tới cả ca sĩ khác.

Khi tiết lộ người biên soạn ca khúc này là Uông Trung Hoa, nhiều người có khứu giác nhạy bén tin rằng, bằng vào năng lực truyền thông của Anh Trì, bài hát này chẳng những sẽ thịnh hành toàn quốc. Thậm chí có thể tạo nên cụ diện mới lật đổ những sáng tác mô phỏng nước ngoài.

Giống như thập niên 70 tới 80, người dân trong nước lần đầu tiên nghe được tiếng hát của Đặng Lệ Quân từ kia eo biển truyền sang, phải cảm thán " Chỉ hát thôi mà có thể tới mức đó sao?". Có lẽ Triệu Nhạc không thể đạt tới trình độ đó, nhưng ở trong cái ngành đang bị công thức hóa này, đây đúng là bài hát mang tính khai sáng.

Vậy mà khi khắp nơi tán dương Triệu Nhạc, lại có cô gái tên Tần Tây Trăn ở sân khấu số ba hát một bài tương tự.

Câu chuyện bắt đầu lan đi trong những người tham gia lễ hội âm nhạc, khuya hôm đó, có mấy nhóm người đánh nhau ở quán nướng ngoài đường.

Sau khi nghe biểu diễn về, trải qua mấy tiếng nhảy nhót hò reo, đa phần đều đói rồi, những quán ăn khuya của Sơn Hải vì thế mà chật kín. Khắp nơi là đám đông túm tụm, uống bia uống rượu, bàn tán về các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu ...

“ Còn phải nói nữa à, chính cô gái kia muốn nổi tiếng đã sao chép bài Hi vọng trong mắt trẻ thơ của Triệu Nhạc! Danh tiếng của Triệu Nhạc bày ra đó, tất nhiên phải biết quý trọng rồi ... Chẳng lẽ lại đi sao chép bài hát của một người vô danh? Chắc chắn là bài hát của Triệu Nhạc bị lộ ra, để người ta sao chép được, làm thế nào à? Thời buổi này thủ đoạn của đám con gái đó còn ít à? Hai bài hát rõ ràng phối khí khác nhau, vì sao? Đối phương không dám ngang nhiên sao chép chứ gì nữa .” Người này tuổi chừng 30, từ hội trường chính ra, vừa nghe được bài hát của Tần Tây Trăn liền quả quyết cô là kẻ sao chép:

Mấy thanh niên ở hội trường số ba tức thì mặt đỏ tía tai: “ Rắm thối, con mắt nào của anh nhìn thấy Tần Tây Trăn sao chép của Triệu Nhạc hả, cứ nổi tiếng hơn là đúng sao? Còn không nổi tiếng thì đuổi lý, phải bị giẫm đạp à? Từ khi nào mà chân lý của âm nhạc lại dùng danh tiếng đánh giá, ấu trí. Nghe là biết ngay loại nghe nhạc theo phong trào, chả hiểu mẹ gì cả.”

“ Úi dời, cái loại chẳng có tiền mua vé vào xem ở hội trường chính mà cũng vênh mặt lên nói chuyện chân lý âm nhạc. “ Người kia dài giọng:

Bị nói chạm tới tự tôn, thanh niên trẻ toàn thân run rẩy: “ Bọn này không thích chỗ chen lấn ồn ào đó nên mới tới hội trường phụ nghe nhạc cho yên tĩnh.”

“ Thôi đừng kiếm cớ nữa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, khán giả vớ vẩn thì chỉ nghe loại nhạc ăn cắp .”

Người kia còn chưa nói hết, thanh nhiên trẻ không nhịn nữa, đứng bật dậy, choang một phát, chai bia nện trúng đầu, người ủng hộ Triệu Nhạc gục ngay tức thì, kéo cả cái bàn đổ theo. Tiếng bát đĩa cốc chén vỡ nát vang lên không dứt.

Trải qua buổi biểu diễn ngày hôm nay, không ít người bị phong thái trên sân khấu của Tần Tây Trăn và ca khúc của cô chinh phục, yêu thích thuần túy là thế đó. Cô gái ấy đứng trên sân khấu, vẻ đẹp cổ điển mà hiện đại va chạm kịch liệt, bất kể là cô ấy ưu nhã chơi đàn khiến cả hội trường im lặng lắng nghe, hay cô ấy cá tính hát nhạc rock làm tất cả đứng dậy nhảy nhót la hét, đều không cho phép khinh nhờn. Làm sao có thể chịu được có người lên tiếng châm chọc nữ thần trong lòng mình, tức thì có đấu sĩ đứng lên bảo vệ Tần Tây Trăn.

Chưa kể ở quán bia mà nói năng xóc óc người ta như vậy là hỏng rồi.

Cuộc chiến như thế nổ ra khắp nơi trong đêm đó.

Đồn cảnh sát liền có một đêm bận rộn vô cùng, liên tục có người bị mang về đồn, còn vỡ đầu chảy máu.

Sự kiện đó tức thì làm ảnh hưởng tới lễ hội âm nhạc, thậm chí cả Sơn Hải.

Nhóm Tần Tây Trăn sau khi biểu diễn xong thì ở lại hậu trường thảo luận chuyện chuẩn bị buổi biểu diễn ngày mai, đem nhạc cụ cất vào phòng để đồ. Bọn họ chưa biết gì cả, thế nên ai nấy đều phấn chấn, không khí ở hội trường nhỏ vô cùng tuyệt vời, buổi biểu diễn có thể nói là thành công lớn, bởi vậy ý tưởng mới cũng sinh ra rất nhiều, thảo luận tới tần mười giờ.

Lúc này lễ hội đã kết thúc, khán giả đi về gần hết, xe buýt đã nghỉ rồi, mọi người sống ở nơi khác nhau, cho nên nhóm Tần Tây Trăn quyết định đi một đoạn, tới ngã ba rồi bắt xe buýt , kết quả đi trên đường tận mắt chứng kiết vụ ẩu đả lớn giữa hai nhóm thanh niên ở quán đồ nướng bên đường.

Cảnh sát đã tới đưa người đi, tới gần 20 người, bọn họ đánh nhau để lại đống tan hoang vương vãi, quần chúng buôn dưa vẫn tích cực bàn tán sự kiện này.

“ Nghe nói là ở hội trường phụ có cô ca sĩ họ Tần hát một bài giống với Triệu Nhạc ở hội trường chính, chỉ có tên bài hát là khác nhau, thế là hai bên liền đánh nhau .”

“ Tôi cũng nghe họ cãi nhau rồi, chắc chắn là cô ca sĩ kia sao chép rồi, chứ bài hát đó được Uông Trung Hoa biên khúc đấy, Triệu Nhạc cũng có danh tiếng, chứ bên kia là loại ban nhạc gì, nếu giỏi thế thì đã nổi tiếng rồi, cần gì phải biểu diễn ở hội trường bé tẹo.”

“ Ban nhạc đó cũng là người bản địa Sơn Hải chúng ta đấy, nếu đúng thế thì mất mặt quá rồi, sao chép của ai không sao chép, lại của Triệu Nhạc, chuyện này lừa được ai chứ? Ngu xuẩn!”

“ Này nói cái gì vậy hả, Triệu Nhạc mới là kẻ sao chép.”

Rầm một phát, có người đá tung cái bàn nhựa, chỉ đám người vừa bàn tán kia, bộ dạng muốn đánh nhau, may có bạn bè ngăn cản, không thì thành chuyện lớn:

Nghe xung quanh xôn xao bàn tán, cả ban nhạc không khác gì bị sét đánh. Sao chép? Lại còn bị bắt tại trận nữa! Chuyện này với họ mà nói là sỉ nhục, ai nấy vừa bẽ bàng vừa tức giận, sao có thể thế được chứ.

Sa Nam La Mộc, Lưu Bùi, Ninh Viện đồng loạt quay sang nhìn Tần Tây Trăn, vừa phẫn nộ lại có cả quan tâm, bọn họ đã đành, chỉ đi theo nhạc đệm cho Tần Tây Trăn thôi, cô mới là người bị đẩy lên đầu song ngọn gió, chuyện truyền bá thành như thế, Sơn Hải là thành phố nhỏ, không biết sẽ gây ảnh hưởng lớn thế nào với Tần Tây Trăn và người nhà của cô.

Ở thành phố nhỏ này, phàm là có chuyện gì xảy ra, tốc độ truyền bá có thể nói sánh ngang tốc độ ánh sáng.

Nếu chuyện sao chép là thật, hành vi của Trình Nhiên chưa phán xét đạo đức nghề nghiệp, còn là sự phản bội với Tần Tây Trăn.

Đối diện với ánh mắt mọi người, Tây Tây Trăn cũng hốt hoảng, nhất thời không nghĩ được gì.

Đúng lúc này máy nhắn tin của cô vang lên liên hồi, có của Trình Nhiên, của bạn bè cô, thậm chí cả của mẹ cô nữa.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn "Trả lời em", Tần Tây Trăn cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu trấn an: “ Mọi người yên tâm, bài hát là của Trình Nhiên, tôi tin tưởng cậu ấy một cách tuyệt đối, Triệu Nhạc khẳng định là từ đâu đó nghe được, mọi người về trước đi, ngày mai chỉ cần trời không sập, biểu diễn vẫn tiến hành. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận