Trùng Nhiên

Chương 491: Chốn yên lòng là quê hương. (3)

Khương Vi Cầm năm xưa khi còn trẻ cũng là người phản đối việc ra nước ngoài du học, ý nghĩ có chút quá khích. Nhưng về sau trải nghiệm nhiều, cô dần thay đổi suy nghĩ, kỳ thực không phải tất cả những người ra nước ngoài đều vì sùng bái phương Tây, muốn bỏ trốn khỏi quốc gia nghèo khó ... Có người học tập được những thứ tiên tiến, họ băn khoăn chuyện đi ở, kỳ thực thứ họ theo đuổi là cơ hội thực hiện mộng tưởng.

Bất kể là ra nước ngoài cũng được, hoặc đi kinh doanh, nghiên cứu sinh, đều không nên phân cao thấp.

Vì thế Khương Vi Cầm mỉm cười cổ vũ Lạc Khâm, Lạc Khâm mới thoải mái nói tiếp: “ Lần này tôi về nước, tuy bạn bè rất nhiệt tình, nhưng mà tôi cảm giác được khoảng cách hai bên, nhiều thứ họ thảo luận, họ coi trọng, họ thấy bức thiết, tôi lại thấy không phải là vấn đề.”

“ Dì út tôi chính là nhóm người đầu tiên ra đi trong làn sóng di dân, dì ấy mang theo khát vọng phấn đấu đề về xây dựng đất nước, nhưng về sau lại bỏ đi lời hứa của mình. Dì ấy trở về rồi, có tham gia hôn lễ của một đôi bạn trước kia, ngồi trong một góc chứng kiến hạnh phúc của người khác, chạnh lòng nhớ tới năm tháng một mình ở ở nơi đất khách quê người. Lúc dì ấy mới về mang theo cảm giác mới mẻ tụ họp với ban bè, nhưng chẳng tìm được tiếng nói chung. Giáo dục ở quốc gia khác, đem về nước không ăn nhập, dù đem hào quang du học sinh, hành vi cũng khác xung quanh xa. Quê hương quen thuộc trở nên xa lạ. Dì tôi nói, dì ấy có thể chịu được ở nơi xa quê bị người ta lạnh nhạt xem thường, đổ mồ hôi nước mắt, nhưng không muốn trở về làm một người lạ. Đôi khi không phải muốn vứt bỏ quê hương, mà thấy quê hương khác rồi, không cần mình nữa. Nghe nói dì tôi về nước khóc rất nhiều, sau đó qua lại Úc, không về nữa.”

“ Tôi nghĩ, sau này tôi cũng thế. “ Cao Lâm hồi ức lại điều trải qua ở Úc, lòng cũng cảm xúc ngổn ngang, cũng nghĩ tới, hẳn là mình không về nước.

Bầu không khí nhất thời trầm mặc.

Đột nhiên một cánh tay vung lên, bốp bốp bốp, cả đám trẻ tuổi mỗi người bị một cái bợp tai.

- Đất khách Tịnh Châu đã mươi hè

Nhớ quê sớm tối hướng Hàm Dương

Qua bên Tang Càn quay đầu lại

Tinh Châu bỗng chốc thành cố hương

Khương Vi Cầm khẽ ngâm bài Đồ Tang Càn thời Đường, hay còn có tên là Lữ thứ Sóc Phương, bài thơ này tình cảm rõ ràng, thể hiện rõ ràng cảm xúc của người khách tha hương: “ Mấy đứa nghe bài thơ này có cảm ngộ gì không? Kỳ thực quê hương vốn đều là đất khách, quê hương bây giờ của chúng ta, chính là điểm cuối cùng mà tổ tiên chúng ta phiêu bạt tới, sau đó ở lại thành quê hương. Vì sao, vì trên mảnh đất có người nhà, có bạn bè, có người chúng ta yêu thương, nơi đó cuối cùng thành quê hương.”

Trình Nhiên không khỏi nhớ tới một câu thơ nổi tiếng "Thấy lòng yên ổn tức quê hương.", nhà y không phải cũng vậy sao, quê cũ vốn ở phương bắc, sau đó là tới Thành Đô, cuối cùng dừng chân ở Sơn Hải, dù mới sống ở đó mười mấy hai mươi năm, nhưng đều coi đó là quê hương đích thực, vì nơi đó có người thân, có bạn bè, có ký ức và kỷ niệm. Lần đầy cảm thụ được sự lợi hại của mẹ Khương Hồng Thương, đúng là nói thấu tim gan người khác, lại giúp đám Cao Lâm, Lạc Khâm cởi bỏ tâm sự trong lòng.

Cơ mà tại sao lại cũng đánh mình một cái?

Vậy là cuộc trò chuyện cuối cùng của bữa tiệc hôm đó kết thúc sau khi đám nam nhân rời bàn nhậu, mọi người lần lượt cáo biệt ra về.

Lục Vĩ là phó huyện trưởng, có xe riêng tới đón, ngay trong đêm hắn trở về Nam Châu, trước khi đi còn tặng Khương Hồng Thược món quà nhỏ, đó là con chó Scoopy với cái đầu to rất ngu gật gù được. Điều này cho thấy hắn khá hiểu Khương Hồng Thược.

Đám Cao Lâm đi liền thuận tiện đưa La Duy, Mã Khả đi cùng, đề tài cuối cùng làm người ta thương cảm, bọn họ quyến luyến với Cao Lâm người anh trước kia ở cùng đơn vị, muốn ở cùng nhau thêm một thời gian.

Vốn mọi người gọi Trình Nhiên lên cùng, đưa y về nhà, Trình Nhiên không cùng đường nên từ chối.

Đợi mấy chiếc xe đi rồi, dưới ánh đèn đường chỉ còn lại Trần Tuệ Nghiên, Trình Nhiên và ba người Khương gia.

“ Để mình tiễn bạn. “ Khương Hồng Thược nói xung cũng đã đi về phía Trình Nhiên quay đầu lại nói: “ Con sẽ về nhanh thôi.”

Rồi đánh mắt với Trình Nhiên, ra hiệu có ý đi nhanh.

Khương Vi Cầm còn định nói gì, Lý Tĩnh Bình đã ngăn cản: “ Được rồi, tiễn khách thôi mà, đó là phép lịch sự, bến xe buýt không xa, nó sẽ về sớm thôi, con gái em đâu phải đứa dễ bị bắt nạt.”

Rời khỏi cổng tiểu khu, hai người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ dưới bóng cậy, bên cạnh là nước chảy róc rách.

“ Phù. “ Lúc này Trình Nhiên mới thực sự thở hắt ra một hơi, buổi tối hôm nay thực sự căng thẳng, may mà cũng qua rồi, nhìn cô gái bên cạnh đưa tay ra:

Khương Hồng Thược mặt thoáng cái đỏ rực như táo chín, bộ dạng như con sóc nhặt được quả thông lo lắng bị người khác phát hiện chỗ giấu vậy, hai má hồng hồng, hết sức đáng yêu.

Sau đó cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay truyền tới, cả năm ngón tay đan chặt vào tay Trình Nhiên, hơi ấm lan tỏa cả hai thân thể giữa đêm lạnh.

Hai người đều không nói gì cả, tựa hồ chỉ như thế là đủ rồi.

Dù hai người đi thật chậm, nhưng quãng đường quá ngắn, đã tới trạm xe buýt chia tay rồi.

Chỗ này ánh đèn sáng hơn, người cũng nhiều hơn, Khương Hồng Thược lại biến thành con sóc nhút nhát, rụt tay về.

Đúng lúc xe Trình Nhiên đợi đã tới, muốn nấn ná hơn cũng chẳng được, y bước một chân lên xe còn quay lại: “ Mình thấy những lời cuối cùng mẹ bạn nói rất hay, chốn an lòng của mỗi người là phải xem người đó gặp được ai, ở cùng ai, ở nơi có những người đó mới là quê hương, còn bạn thì sao?”

“ Mau đi đi. “ Khương Hồng Thược lo Trình Nhiên bị lái xe mắng, biết y dùng trò này gây áp lực với mình, vừa đẩy vừa nói: “ Sau này bất kể mình đi đâu, Sơn Hải và Thành Đô, đều là nơi mình mãi mãi không quên.”

Cửa đóng lại, xe lăn bánh, thiếu nữ đứng nhìn theo mãi.

Trình Nhiên đi trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày qua bốn trạm, sau đó dừng lại ở đường Thụy Lâm.

Xe phanh két lại, cửa xịch một tiếng mở ra, cùng đám đông bước xuống, tức thì bị một chiếc xe hơi phóng vút qua chiếu đèn lóa mắt, vỉa hè bên cạnh thấp thoáng bóng dây điện chằng chịt, vài cái quán nhỏ dựng tạm hắt ra ánh đèn lờ mờ.

Cảm giác cứ như vừa rời u lâm tĩnh viện của cao môn quay trở lại nhân gian vậy, tới bây giờ Trình Nhiên vẫn có chút cảm giác khó tin, không ngờ mình tới nhà Khương Hồng Thược ăn cơm rồi, gặp cả cha mẹ cô ấy, với y mà nói, đây cũng là lần đầu cả hai kiếp.

Mặc dù có vài sự cố nho nhỏ, nhưng kết quả có vẻ khá ổn.

Lần trước ở núi Nga Mi không gặp dược Lục Vĩ, lần này rốt cuộc cũng giáp mặt rồi, một người không tầm thường, rất có sức hút, thật khó để coi là kẻ thù đối địch. Tin rằng Khương Hồng Thược cũng không phải không có thiện cảm với hắn.

Nhưng đó không phải là điểm cốt yếu, hôn nhân chính trị, tình cảm chỉ là thứ yếu mà thôi.

Trình Nhiên đi qua ngã tư, vào khu tập thể Phục Long, bước chân nhanh têm thêm vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận