Trùng Nhiên

Chương 324: Âm mưu và điều mỹ hảo. (1)

“ Đi chết đi. “ Khương Hồng Thược thờ phì một cái, sơ hở một chút thôi là bị lợi dụng, theo thói quen định đá, chợt nhớ ra hôm nay đá rồi, còn đá rất mạnh, má hơi đỏ lên, lo lắng hỏi: “ Lúc đó đã cậu có đau không?”

Trình Nhiên hưởng thụ lắm, cái bộ dạng ôn nhu này, còn hành động lau đũa cho y vừa mới rồi nữa, rất ngoan. Ừm, sau này mà huấn luyện được thành thói quen thì tốt biết mấy, làm mặt nhăn nhó: “ Lại không đau à, như là bị xe đạp đi với tốc độ 35 ki-lô-mét một giờ đâm phải ấy.”

Kết quả Khương Hồng Thược vênh mặt lên: “ Tốt, còn sợ không đủ cho cậu một bài học, lần này là xe đạp, lần sau là xe xúc.”

“ Xe xúc? Định mưu sát chồng mình đấy à? ... Á ...”

Lại bị xe đạp xô rồi.

Khương Hồng Thược biết Trình Nhiên ăn rất khỏe, nên gọi cho y bát to, gấp rưỡi bát cô, cô ăn xong trước nhìn Trình Nhiên ăn. Trình Nhiên ăn không nhanh, nhưng mà không lúc nào ngừng cả, gắp nhai nuốt hết sức đều đặn, nhìn y ăn cảm giác muốn no rồi.

Đợi Trình Nhiên ăn gần xong, Khương Hồng Thược đứng dậy: “ Chú ơi, bao nhiêu tiền ạ? “

Chủ quán vui vẻ chạy tới, những thứ mỹ lệ luôn làm lòng người khoan khoái, nhưng giá tiền thì không: “ 25 đồng.”

“ Đã bảo mình mời khách mà. “ Trình Nhiên lên tiếng:

Khương Hồng Thược kệ y phản đối rút ra 30 đồng, lấy tiền lẻ xong ngồi xuống đối diện với Trình Nhiên: “ Cậu cứ thong thả mà ăn, coi như phần thưởng tới Thập Trung.”

“ Thưởng thì đúng rồi, nhưng mà chỉ có một bát mỳ thôi à, không có gì khác nữa sao? “ Trình Nhiên ngạc nhiên:

Khương Hồng Thược mặt lạnh như sương băng: “ Cậu muốn gì nữa, chẳng lẽ còn muốn cái ôm thắm thiết.”

Trình Nhiên bộ dạng đắc ý, bạn cũng có ngày hôm nay, gắp miếng mỳ lớn cho vào mồm: “ Ý mình là phải có thêm chai nước ngọt chứ, mỹ nữ nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

Sau đó bàn lung lay.

Khương Hồng Thược đá hụt rồi, vì Trình Nhiên đã chống bàn lùi lại, tránh khỏi phạm vi đả kích, vô cùng phiêu dật, còn thuận tay rút tờ giấy ăn lau miệng: “ Con gái không nên đụng chân đụng tay, dù là đá trúng người khác, cũng không có kết quả tốt đâu. À, chân đẹp đấy.”

Lúc này người ăn xung quanh nghe thấy động tĩnh nhìn cả sang, Khương Hồng Thược luống cuống rụt chân về, mắt hờn giận nhìn Trình Nhiên, vị nữ nhân mười phần.

Trước đó khi rời trường Khương Hồng Thược đã gọi điện thoại rồi, nói lát nữa sẽ có một người dì ra đón mình, ăn xong cũng là lúc phải chia tay.

Đứng trước hiện của cái quán nhỏ, ngoài trời mưa đã nhỏ đi một chút, vẫn còn rất lớn, ngoài xa xa mây dày đặc sà thấp, đoán chừng lại có cơn mưa lớn nữa đổ xuống.

Khương Hồng Thược định mở ô ra, Trình Nhiên giữ lại, xoạch một cái xòe ô trên đầu hai người, cô hơi đỏ mặt, cuối cùng không nói gì, tới gần một chút, hai người che cùng một cái ô, đi vào trong màn mưa.

Ngõ khá nhỏ, rộng chừng hai mét, nước mưa tí tách nhỏ từ mái ngói đen cổ kính rêu phong, cành cây đẫm nước nhô ra từ sau bức tường đá thẫm màu, mưa khiến cảnh vật như khỏi mỏng, có đôi nam nữ chung ô chậm rải rảo bước.

Vai kề vai, khoảng cách rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm mát.

Tóc của Khương Hồng Thược rất mềm, có sự tươi mát của người vừa tắm xong.

Rất dễ ngửi.

Ngửi tám năm mười năm có vẻ như cũng không thành vấn đề.

Nước mưa từ bốn phía ô ào ào chảy xuống, như dòng thác nhỏ, dưới ô trở thành một vùng trời đất khác.

Không ai nói thêm gì cả, tựa hồ tất cả những điều muốn nói đã ở lúc sánh vai đi bên nhau rồi, thi thoảng chẳng biết vô tình hay vô ý, vai hai người lại chạm nhẹ vào nhau.

Một chiếc Mercedes 3320 màu trắng sữa sang trọng đỗ lại bên đường, trong xe là nữ tử mặc váy công sở màu tím nhạt, tóc ngắn, mang vẻ đẹp tự tin của nữ nhân thành thục. Cô nhìn thấy Trình Nhiên và Khương Hồng Thược và Trình Nhiên che cùng cái ô, ánh mắt lướt qua người y, vẫy tay với Khương Hồng Thược.

“ Mình về đây, bạn mẹ mình tới đón rồi, chiều tới nhà dì ấy ăn cơm, ngày kia gặp nhé. “ Khương Hồng Thược quay đầu cười với Trình Nhiên, nụ cười làm lu mờ cả bông hoa đẹp nhất, nhấc cổ chân nhỏ, mở cửa xe ngồi vào:

Chiếc Mercedes khởi động, lao vút đi trong cơm mưa.

Trình Nhiên nhìn đuôi xe, không khí còn mùi hương chưa tan hết, hít sâu một hơi, tay cầm ô, tay vươn ra ngoài trời mưa đón lấy giọt nước rơi lên tay ran rát, miệng khe khẽ hát bài Thất Lý Hương:

- Trời mưa cả đêm,

Tình yêu của anh cũng đầy tràn như nước

Lá rụng đầy sân,

Tựa như nỗi nhớ của anh, xếp dày nên thành lớp.

Mấy lời thị phi,

Sao có thể khiến tình anh không nồng nàn nữa,

Em vẫn luôn hiện diện nơi từng dòng thơ của anh.

Y biết vì sao mình đã nói là mời khách, Khương Hồng Thược vẫn trả tiền, vì ở Sơn Hải, một bát mỳ lớn chỉ 5 đồng thôi, còn ở đây, bát lớn 15 đồng, bát nhỏ 10 đồng.

Mới chỉ là quán nhỏ đấy, đủ thấy vật giá ở Thành Đô đắt đỏ ra sao.

Cô lo Trình Nhiên không đủ tiền trả, nên trả trước rồi.

Trình Nhiên ngửa đầu cười, nụ cười đơn thuần của thiếu niên vốn dĩ đã rời xa y từ lâu.

Trong ngày mưa đó, không chỉ có điều mỹ hảo, còn có cả âm mưu quỷ kế.

Tòa nhà công ty Bối Thác Tứ Xuyên, văn phòng tổng giám đốc, khói thuốc mù mịt.

Người lèo lái Bối Thác Tứ Xuyên là Ngô Chi Sơn, du học từ Pháp trở về. Hắn học ngành thông tin, sau khi về nước làm ở nhiều công ty như Đông Lâm, Đồng Huy, phụ trách kết nối trong ngoài nước. Từng một thời trong cái nhành này có thể thấy bóng dạng Ngô Chi Sơn hiện diện khắp nơi, sau gia nhập Bối Thác, đảm nhận tổng giám đốc Bối Thác, tọa trấn tây nam.

Trong văn phòng lúc này có cả phó tổng giám đốc Vương Lập Cương, Vương Lập Cương vóc dáng khôi ngô, tay đặt trên bàn ngọc thạch, toàn thân mặc đồ Armani, tay đeo chiếc ROLEX Submariner, nhờ người quen ở Tokyo mang về, là chiếc mà 007 Sean Connery từng đeo, hết sức sành điệu, ngón trở ngón giữa thuốc lá, rít liên hồi.

Tuy ăn mặc sang trọng nhưng toàn thân toát ra cái vẻ dân giang hồ.

“ Lão Ngô, Phục Long quật khởi quá bất ngờ, năm ngoái chúng ta còn chiếm 90% thị phần Tứ Xuyên, theo kết quả điều tra năm nay đã mất tới một nửa rồi. Chúng ta tới những thành phố kia mở ngày hội đặt hàng, bỏ công thuê người mẫu, thuê ca sĩ tới làm nóng không khí, vậy mà đám đơn vị kia chỉ cử vài đại diện không có khả năng quyết định tới tham dự, ăn chán chơi chán rồi về, chúng ta chẳng có được hợp đồng nào. Chỉ một năm chúng ta đã mất sạch phân ngạch ở các thành phố loại hai loại ba rồi, giờ chi nhánh ở một số thành phố, thậm chí ở tổng bộ, thất thoát nhân viên vô cùng nghiêm trọng, những nhà máy phía dưới cũng dao động. Mấy ngày trước Tống Mậu Tài tới tìm tôi, nói Phục Long ra điều kiện cao hơn chúng ta, muốn kết toán với chúng ta, thái độ gì chứ, tôi chỉ thẳng mặt mắng đồ con rùa .”

Ngô Chi Sơn chỉ mặc áo sơ mi quần âu đơn giản, ống tay áo cài cúc đàng hoàng, tóc xịt keo bóng mượt, chải ngược ra sau:” Lập Cương, đừng kích động, chỉ làm người ta sinh oán hận, nếu trở mặt thì chẳng hay ho gì.”

“ Hắn dám à? “ Vương Lập Cương khinh khỉnh: “ Đám nhà máy nhỏ đó chỉ biết làm gia công vài thứ thiết bị thôi, không có chúng ta thì không biết sập từ bao giờ ... Tôi giữ 40 % tiền hàng, xem hắn dám làm gì? Tôi không tin không trị được cái đám đó.”

Ngô Chi Sơn nhíu mày: “ Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữ tiền hàng không phải là cách đàng hoàng đâu, dù có giữ, cũng không nên giữ nhiều như vậy, chẳng trách họ bất mãn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận