Trùng Nhiên

Chương 583: Điều nuối tiếc.

Chu Húc không hiểu ý của Dương Hạ, chỉ là hắn cũng chẳng quan tâm nữa, lúc này đây trong mắt hắn chỉ có nụ cười làm người ta ngây ngất của cô.

Thanh mai trúc mã ư? Cũng chỉ là bạn hồi nhỏ thôi, không có gì hơn.

Tâm trạng của hắn lại tốt lên rồi.

Đó là cuộc sống năm thứ ba ở Thập Trung, quãng thời gian này với nhiều người mà nói, cho dù đó là địa ngục, nhưng cuối cùng lại khiến người ta hoài niệm nhất, nhưng hoài niệm nhất lại không muốn quay về lần nữa, hết sức mâu thuẫn.

Năm thứ ba cao trung cũng là điểm kết của thời thiếu niên.

Từ đó sẽ không còn ngày tháng vùi đầu vào đống bài vờ tựa hồ không có ngày mai, từ đó không còn chuyện sáng sớm bắt xe buýt tới trường chỉ để chào hỏi ai đó, cũng không còn chuyện giữa trưa nóng hầm hập vẫn ôm bóng chạy ra sân nữa.

Cho nên năm thứ ba dù rất tàn khốc, sau này mới phát hiện năm tháng chúng ta chửi bới chỉ mong nó kết thúc cho mau, lại chính là thời kỳ ít tàn khốc nhất, gần với thế giới đại đồng, người người bình đẳng nhất, ai cũng bận bịu như ai.

Áp lực năm ba của Thập Trung tới một cách từ từ, giáo viên không ngay lập tức dọa dẫm gây áp lực như trường khác, chỉ là hoạt động các câu lạc bộ đã ngừng rồi, tất cả bắt đầu tập trung cho học tập.

Giờ ra chơi Trình Nhiên mua nước xong đi tới rừng hạnh, Khương Hồng Thược đã ngồi đợi bên chiếc ghế gỗ dài.

Bóng cây rậm rạp che khuất cô, đằng xa là kiến trúc cổ kính chằng chịt dây leo, giống như bức tranh cổ lắng đọng, thêm bất kỳ cái gì vào cũng phá vỡ sự hài hòa của nó.

Vậy mà thứ không hài hòa cứ xuất hiện, Trình Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, giọng hơi trách: “ Mấy hôm nay đám Du Hiểu kéo đi chơi suốt có mệt không, bạn không nhất định cứ phải đồng ý, thi thoảng cũng biết từ chối đi chứ, bạn bè mà, sao phải ngại.”

Đám Du Hiểu, Liễu Anh gặp lại Khương Hồng Thược chỉ có một lời bình luận, đó là điên rồi, không hiểu nghĩ cái gì mà ngày nào cũng gọi Khương Hồng Thược đi chơi, lần nào cô cũng đồng ý, cho dù có lúc thời gian không tiện, ví dụ đi cùng mẹ tham gia bữa cơm, cuối cùng cô vẫn tranh thủ về sớm đi hát karaoke hoặc tới quán giải khát tụ họp với bọn họ.

Thật là, ngoại trừ mấy đứa con trai theo đuổi ra, không biết nha đầu biết từ chối cái gì chưa.

“ Vui mà. “ Khương Hồng Thược cười nhẹ nhận lấy đồ uống Trình Nhiên đưa cho: “ Kỳ thực, hồi nhỏ mình rất ít bạn, theo cha mẹ chuyển từ nơi này tới nơi khác, có thể nói là không có bạn bè từ nhỏ, cho nên mình thích nhìn các bạn chơi với nhau, thích nhìn Du Hiểu với Diêu Bối Bối đấu khẩu, các bạn lớn lên bên nhau như vậy nhỉ?”

Trình Nhiên chưa bao giờ Khương Hồng Thược lộ vẻ hâm mộ rõ ràng như thế, kỳ thực có nhiều điều y còn chưa hiểu về cô, vì sao cô chú ý cách đối nhân xử thế sớm như vậy, vì sao cô luôn cố gắng làm thỏa mãn tất cả mọi người, không muốn làm mất lòng ai.

Cô ấy nhìn rất tươi sáng, song cũng có góc tối trong lòng, Trình Nhiên đoán, Khương Hồng Thược có sự tổn thương nào đó hồi nhỏ, vì thế cô sợ làm người khác không vui.

Chỉ là y không truy hỏi tới cùng, tin rằng một ngày nào đó Khương Hồng Thược mở lòng kể với mình.

“ Mình kể với ông ngoại về cậu rồi đấy. “ Khương Hồng Thược đột nhiên nói, sau đó nhìn cái mặt cứng đờ của y liền phì cười: “ Hiếm khi thấy vẻ mặt căng thẳng đó của cậu.”

Trình Nhiên cười méo miệng, không căng thẳng mà được sao, chẳng cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả, vỗ vỗ má: “ Được rồi nói đi, bạn nói gì với ông ngoại bạn?”

“ Mình đưa cho ông ngoại xem bài báo về chuyện Tôn Tiêu, kể chuyện cậu lập nên Thiên hành đạo quán ....”

Bóng cây là đà, bốn xung quanh là âm thanh trường học, Trình Nhiên cảm giác xa xôi, cảm xúc khó tả thành lời, tưởng tượng chuyện của mình cứ như thế kể cho một vị đại lão cấp quốc gia, giống giấc mơ hoang đường, đồng thời cũng như có dòng máu nóng chảy rần rật trong người.

Ông cụ là nhân vật được sử gia nhắc tới đậm nét khi nghiên cứu về đoạn lịch sử đó, điều ông trải qua với người thế hệ y mà nói chỉ tồn tại trong điển ảnh và sách vở, giờ đã công thành thân thoái, thời gian trôi đi, thành một ông già bình thường mà lại không bình thường.

Vậy mà mình lại được cháu gái ông kể chuyện bản thân cho ông cụ nghe, đây cũng là một chuyện nhìn bình thường mà chẳng bình thường.

“ Sau đó ông ngoại mình nói ... “ Khương Hồng Thược cố ý kéo dài đoạn này ra một chút, thấy Trình Nhiên nín thở lắng nghe mới tiếp tục: “ Cậu cũng là thứ ba ngày không đánh leo nóc nhà rỡ ngói, nghịch ngợm phá phách, không khác gì mình.”

“ Giống bạn? “ Trình Nhiên há hốc mồm, không ngờ ông ngoại Khương Hồng Thược đánh giá mình như thế, vẫn biết nha đầu này xấu bụng, song khó tưởng tượng ra cảnh tượng nghịch ngợm phá phách hồi nhỏ của cô:

“ Bất ngờ phải không? “ Khương Hồng Thược đắc ý: “ Cậu còn chưa biết mình đâu, trước kia mình như đứa con trai vậy, một mình leo tường, leo mái nhà, chẳng chỗ nào trong nhà ông ngoại là chưa bị mình leo lên, chẳng có cái trái quả nào tồn tại được lúc chín. Mình từng lấy đồ ăn vặt và sủi cảo bà ngoại gói cho trẻ con tàn tật bên đường ăn, sau đó nhìn nó khóc, mình cũng khóc theo ...”

Trình Nhiên lẩm bẩm: “ Mình đúng là không biết, tiếc thật đấy, nếu có thể cùng trải qua những chuyện đó thì tốt biết bao.”

“ Mình cũng nghĩ thế. “ Khương Hồng Thược nhìn di tích phủ đầy dây leo của Thập Trung: “ Không được cùng Dương Hạ, Du Hiểu nhìn thấy cậu bị mẹ cậu cầm roi chạy khắp sân, cùng nhau leo cây nhà người khác hái quả ... Thật là đáng tiếc. Bởi thế mình thích chơi với họ.”

Nói xong cô đứng lên đi trước, cũng không rủ Trình Nhiên đi cùng, nên Trình Nhiên không thể nhìn thấy gò má đỏ ửng của cô.

Hai người xác lập quan hệ đã lâu, nha đầu mặt mỏng đó không quen nói mấy lời lộ liễu như vậy trước mặt y, chỉ dám mạnh miệng qua điện thoại thôi.

Đợi Trình Nhiên rời khỏi khu rừng hạnh đó thì gặp phải Chương Ngư từ lầu hành chính đi ra từ lầu hành chính đi ra.

Từ chỗ này lên lớp chỉ có một con đường nhỏ, vì thế hai người thành oan gia ngõ hẹp.

Trình Nhiên không biết Chương Ngư có nhìn thấy Khương Hồng Thược vừa rồi đi trước y một bước hay không, bởi vì cái mặt lạnh của hắn như ngàn năm không đổi, nhất là khi đối diện với y càng không che giấu thái độ bất thiện.

Nhưng mà người ta vẫn là thầy giáo mình, Trình Nhiên đành lên tiếng chào: “ Thầy Chương.”

Chương Ngư nói một câu không đầu không cuối: “ Tôi luôn muốn nói với em, gia đình là vấn đề lớn.”

“ Cám ơn thầy nhắc nhở, nhưng thầy cũng nên biết, thầy không thay đổi được gì đâu.”

“ Trước kia tôi thấy em nếu không phải là trưởng thành quá mức thì là tự phụ quá mức, bây giờ xem ra không giống như vậy.”

Trình Nhiên không nói gì cả, đang đợi một chữ nhưng với những lời khó nghe.

Chương Ngư một tay đút túi quần, bước đi như tài tử Hong Kong, mắt nhìn về phía trước, nói mà không nhìn người bên cạnh: “ Tôi luôn lo lắng Hồng Thược bị em ảnh hưởng xấu, có điều xem ra tôi cũng đánh giá thấp cô bé rồi, nó rất tự chủ, lần trước nó cố tình hạ thành tích xuống rồi quay trở lại chính là một cái tát vào mặt những người thích can thiệp vào chuyện của nó, con bé đáo để lắm, nó tự hiểu như thế, không cần tôi nhiều lời nữa rồi. Còn em, xem ra cũng không phải chỉ biết nói mồm hả, em chứng minh được điều gì đó rồi đấy. Thế nên tôi mới nói, tiếp tục thế này gia đình là vấn đề lớn nhất.”

Trình Nhiên cũng đi thẳng mắt nhìn thẳng: “ Không phải chỉ cần cường đại tới mức độ nhất định, vấn đề thầy nói sẽ không phải vấn đề sao?”

“ Nói ra câu này chứng tỏ em chưa đủ từng trải, lý tưởng hóa lắm. “ Chương Ngư lắc đầu: “ Cường đại tới mức nào mới tính là cường đại? Sao em biết tầm cao mà em toàn lực hướng tới không phải chỉ là khởi điểm của người ta? Hơn nữa gia đình là khái niệm tổng hợp, không phải em vươn tới thành tựu nhất định là đã ngang bằng với họ, đừng suy nghĩ đơn giản như thế.”

“ Em đồng ý với cách nói của thầy, nhưng không đồng ý với cái nhìn của thầy. Gia đình tất nhiên là phức tạp, đôi khi tới từ một người không thích hoặc không muốn nhìn thấy liền có khả năng tạo thành áp lực và tổn thương rất lớn, em thừa nhận thầy nói đúng, thầy đã từng trải qua, nên thầy có tư cách nói câu đó. Nhưng em không phải thầy, em là đứa ương bướng lắm, dù húc đầu vào tường cũng húc tới vỡ đầu chảy máu cũng sẽ húc cho tường vỡ thì thôi chứ không lùi đâu ... chúng ta cứ đợi mà xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận