Trùng Nhiên

Chương 754: Cần mảnh ruộng thí nghiệm!

“ Khoảng cách ngành nghiệp giữa Trung Mỹ chênh lệch rất lớn, nhiều khi còn lớn hơn cả chúng ta tưởng tượng, chính phủ ở phương diện chưa chắc đã nhận thức được sự chênh lệch, cùng thời gian và đầu tư cần thiết để rút ngắn chênh lệch. Nếu không sẽ không nói ra lời như phát triển mang tính vượt cấp. Nếu như cho rằng tạo ra vài xí nghiệp lớn và vài hạng mục lớn do chuyên gia chủ đạo là có thể lấp được chênh lệch kỹ thuật, thì cách thức truy đuổi này là vô vọng.”

“ Với lối phát triển của cả hai bên, chúng ta nếu đi theo cách cũ, gần như là không thể đuổi kịp, cho nên phải tìm kiếm cơ hội bứt tốc, tạo ra chính sách và con đường phù hợp với tình hình trong nước. Mà muốn thực hiện sự lựa chọn sản nghiệp đó, hãy để thị trường chọn, hãy để nó sinh trưởng một cách tự do, chứ không phải lấy nước Mỹ làm mục tiêu để tiến hành chế định. “ Đây là lần đầu tiên Trình Nhiên không chút che giấu gì bộc lộ toàn bộ kiến thức của mình:

Hai người Trương Tùng Nhiên và Trương Thần Tổ dần dần không thể bình tĩnh được.

Nếu như mới đầu bọn họ chỉ cho rằng, Trình Nhiên chuyển lời cho thế lực sau lưng mình, nhưng càng trò chuyện càng nhận ra không phải, đây chính là tư tưởng của chàng trai này, bọn họ chấn động không nhỏ.

Vì những lời đó đi ngược lại với cương yếu của chính phủ Nam Châu, nói rộng ra thì đi ngược lại với quy hoạch và tư tưởng do quốc vụ viện chủ đạo.

Chuyện này phải gánh nguy hiểm cực lớn.

Đồng thời bọn họ cảm thụ được khí phách của chàng trai trẻ này.

“ .... Bởi thế ở các xí nghiệp mang tính hành chính, chính phủ phải giảm bớt sự ảnh hưởng, phải lấy thị trường làm chính, hành chính làm phụ. Không thể dùng phương thức ra mệnh lệnh hành chính tập trung tài nguyên để lập ra một công ty quốc hữu siêu lớn, muốn thành Toshiba, Intel thì có một quy luật tự nhiên luôn đúng, thú hoang mạnh hơn thú nuôi, năng lực sinh tồn cũng cao hơn. Phải để phát triển theo tự nhiên mới sinh ra được xí nghiệp cường đại. Nhưng không có nghĩa hành chính hoàn toàn biến mất, mà cần giám sát quản lý ngành nghề, tránh hỗn loạn. Để có tác dụng phục vụ, chính phủ nên thiết lập quỷ nâng đỡ sản nghiệp, đó là trải hạt giống ra, sau đó để mặc những hạt giống này cạnh tranh ra xí nghiệp có thực lực.”

“ Còn có một điểm quan trọng nhất, phải vứt bỏ ảo tưởng, trong cương yếu của Nam Châu có một vấn đề rất lớn, đó là khẩu hiệu. Nói chính phủ và quốc gia toàn lực hỗ trợ xí nghiệp, hi vọng cùng nhau nổ lực mau chóng đưa xí nghiệp lớn mạnh, tranh thủ hai ba năm tạo ra xí nghiệp giá trị hàng tỷ.”

“ Cháu kiến nghị bỏ suy nghĩ này, mà phải đánh lâu dài, phải thay đổi phương thức phân phối tài nguyên của chính phủ, chính phủ không thể trực tiếp quản lý hạng mục, phân phối tài chính nghiên cứu, nếu không sẽ xuất hiện tượng hạng mục kém nhưng người phụ trách hạng mục có năng lực hoạt động cao chạy đi xin xỏ.”

Từng điều từng điều một, Trình Nhiên không chỉ mồm mép ba hoa nói cần làm cái nọ cần làm cái kia, y chỉ ra vấn đề, còn nói luôn phương án giải quyết vấn đề.

Chuyện này nguy hiểm ở chỗ ... Trương Tùng Niên và Trương Thần Tổ dần dần bắt đầu thấy y đúng, cả hai đều cảm giác được áp lực và nguy hiểm.

“ Hôm nay cháu tới đây là muốn thí điểm ở địa phương chú quản lý sao? “ Trương Tùng Niên nhíu mày ông lờ mờ đoán ra gì đó:

“ Cháu chỉ đưa ra một kiến nghị thôi ạ, còn biện pháp có đúng không, hữu hiệu hay không thì luôn phải có thực tế kiểm nghiệm, luôn cần ruộng thì điểm. “ Trình Nhiên đáp khéo léo nhưng không che đậy mục đích của mình:

“ Cháu nói hay lắm. “ Trương Tùng Niên cười khổ: “ Nhưng thế này là bằng với đưa chú lên giàn thiêu rồi ...”

Chính là như thế.

Những điều Trình Nhiên nói là có lý, cực kỳ có khả năng, nhưng phiền là phiền ở chỗ này, bọn họ không thể lờ đi những điều y nói, nếu không rất có thể gây ra hậu quả lớn ... Nhưng làm theo, chuyện này dính líu tới lợi ích của không biết bao nhiêu người, phải phá vỡ nhóm lợi ích, lập nên quy tắc mới. Mà những kẻ đó không phải giải tỏa nông hộ, không phải công nhân mất việc, mà là những kẻ nắm tài nguyên, nắm quan hệ, có thể đâm một dao vào lưng ông ta.

Ẩn họa lớn hơn nữa tới từ thượng tầng, rất nhiều biện pháp Trình Nhiên nói ra đi ngược lại cương yếu của chính phủ Nam Châu, chống đối lãnh đạo.

Đây là chuyện vô cùng đáng sợ.

“ Chuyện này quá quan trọng ... “ Trương Thần Tổ hít sâu một hơi, giờ thì ông ta hiểu rồi, chú nhóc này không phải tới tìm giúp đỡ hay chống lưng, cũng không phải để trình bày ý tưởng của mình:

Người ta muốn quán triệt đường lối của bản thân, cần một mảnh ruộng thì nghiệm, nên chọn bọn họ.

Đúng thế, bọn họ được chọn kia đấy, nghe thật khó tin, nhưng chính là sự thực, không muốn đối diện cũng không được.

Kỳ thực chuyện này với Trình Nhiên mà nói cũng khó tin không kém, y vốn chỉ muốn chui vào một góc bình yên, kiếm ít tiền sống thoải mái, bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ kiếp trước, chứ chẳng định làm cái gì to tát.

Giống như ở chuyện Tần Tây Trăn, cả một bố cục lớn như vậy thực ra vì cô thôi, chứ cái ngành nghiệp kia có chết cũng chẳng khiến y bận tâm.

Lần này đến Đại học Trung Nam, mới đầu cũng là vì mẹ Khương Hồng Thược, muốn tìm cơ hội phá đám hoặc sớm ngày lật mặt Trần Dược để giảm bớt tác hại.

Chẳng hiểu thế nào mà giờ thành thế này đây, y không phải đang xử lý sự kiện Trần Dược, mà còn nhắm vào tầng nguyên nhân sâu xa hơn nữa, tránh sau này hạ được Trần Dược, lại có Trần Lôi xuất hiện.

Thậm chí giờ Trình Nhiên biết rằng Liễu Cao mất cả năm trời vì chuẩn bị cho hạng mục này, y không quan tâm nữa, vì y tìm thấy mục tiêu lớn hơn theo đuổi rồi.

Mình trở nên "vĩ đại" thế từ bao giờ không biết, chẳng phải tự chuốc khổ vào thân à?

Thật đau đầu.

“ Chuyện này quá trọng đại .... Chú phải suy nghĩ đã. “ Trương Tùng Niên trầm giọng nói, đây là chuyện liên quan tới cái mũ ô sa trên đầu đấy, lòng hết sức nặng nề:

Có một số chuyện, khi anh thấy phương hướng chính xác, khó mà ức chế được nảy sinh ra vài suy nghĩ.

“ Tất nhiên là phải suy nghĩ kỹ ạ, chú không cần vội đâu. “ Trình Nhiên đâu ngây thơ tới độ tới nói chuyện một lần là có thể thuyết phục được người ta, thực chất y còn không hi vọng gì nhiều, chỉ muốn đề xuất kiến nghị này với các nhiều người càng tốt, biết đâu từng chuyển biến nhỏ sẽ trở thành thay đổi lớn, chỉ cần họ làm một số chuyện trong phạm vi khả năng, ít thôi, y có thể thuận thế phát huy:

Ngoài kia đại khái đợi lâu, người Trương gia lấy làm lạ, chàng trai trông không có vẻ là lanh lợi lắm, lại có thể ngồi nói chuyện với hai người lớn lâu như vậy, mấy đứa bé trong nhà không ai làm được thế.

Trương Tĩnh nghe thấy mẹ đo qua một bên nói chuyện điện thoại :" A, Lý Gia Càn nhà chị về rồi à, hôm nay còn đi cùng anh chị? Được được, tôi ra đón."

Chị họ Trương Tĩnh sai con gái mới sáu tuổi chạy vào ngọng nghịu kêu "ông ơi ăn cơm cháu đói rồi.", thế là Trương Tùng Niên cười ha hả bế cô bé lên gọi mọi người đi ăn cơm.

Trương Thần Tổ cũng đứng dậy vỗ vai Trình Nhiên phá vỡ không khí nặng nề: “ Ăn cơm nào, Tiểu Trình, chúng ta ăn cơm trước rồi lại bàn.”

Xưng hô bất tri bất giác thân thiết hơn nhiều.

Cùng lúc này thì ở phía cổng đi vào bãi cỏ bên sông, xuất hiện một nhóm người.

Đó là ba người nhà Nguyên Ngọc Mai, bạn của Lưu Vân , ăn mặc rất chính thức, Nguyên Ngọc Mai mặc bộ sườn xám tím rất quý phái, theo bên cạnh là một thanh niên khoảng hai mươi, vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Vân, nhìn một cái khiến người ta cảm giác nổi bật.

Còn Trình Nhiên từ phòng trà đi ra thấy Trương Tĩnh đứng ngay ra đó, thấy y nhìn tới thì có vẻ né tránh, sau đó lại nhìn nam sinh kia, ánh mắt thất thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận