Trùng Nhiên

Chương 216: Điện thoại từ phương xa.

Trình Nhiên trò chuyện với Cố Tiểu Quân xong, mấy anh em khác đi vệ sinh hoặc lấy bánh kẹo cũng quay về, mọi người lại tiếp tục chơi. So với phiên bản Tam Quốc Sát đang lưu hành ngoài kia thì bản anh em họ đang chơi mới hơn nhiều, bổ xung không ít nhân vật và quân bài phụ trợ mới, Trình Nhiên muốn thông qua thực chiến để xem tính cân bằng thế nào.

Dù sao Tam Quốc Sát cũng là sự nghiệp của mấy anh em Trình gia, mọi người không chỉ chơi, mà còn nghiền ngẫm nghiên cứu rất nhiều, nên thực lực đều thuộc hàng cao thủ. Ấy vậy mà Cố Tiểu Quân học chơi từ bọn họ không lâu đã thắng được liền mấy ván. Hắn cũng chẳng kén chọn dùng tướng gì, vì hắn chưa nhớ hết kỹ năng của các anh hùng trong Tam Quốc Sát, cứ dùng kỹ năng võ tướng của Triệu Vân giết hết người này tới người khác, giết cho mấy anh em Trình gia choáng váng.

Nếu nói làm chúa công, trung thần hay là phản tặc thắng thì đã đành đi, quan trọng là loại tay mơ như Cố Tiểu Quân chơi nội gián mà sống ngon lành tới cuối cùng. Trình Nhiên thì không hi vọng, y thuộc loại ai cũng muốn giết trước, những người còn lại không quan tâm y là trung thần hay nội gián, cứ nhất trí giết y trước tính sau, thế là trận nào cũng bị giết đau đớn rồi ngồi ngoài nhìn.

Nói tóm lại là Cố Tiểu Quân thắng liên tiếp, mấy anh em bẽ mặt.

Điều này chứng tỏ một điều, tính cân bằng của trò chơi có vấn đề, Trình Nhiên thấy cần điều chỉnh.

Ván mới bắt đầu, Trình Tường ra quân bài hỏi: “ Anh Tiểu Quân, đã hẹn hò được với hoa khôi cảnh sát chưa?”

“ Ặc ... “ Cố Tiểu Quân khựng người:

“ Vạn tiễn tề phát. “ Lý Ngọc tung ra một kỹ năng: “ Nghe nói tên là chị Tiểu Đồng phải không? Em gặp rồi đấy, lần trước còn tới nhà bọn em ăn cơm .... A, hôm đó có cả anh mà, sao em không nhớ? “

Trình Tề tiếp lời ngay: “ Tại anh ấy ngồi cách chị Tiểu Đồng cả mét, cả bữa cơm chẳng dám nói một câu, này, chị ấy không biết anh thích chị đấy đâu nhỉ?”

Cố Tiểu Quân tức thì mặt đỏ phừng phừng: “ Mấy đứa đừng nói bừa, tí tuổi đầu, thích với không thích cái gì ... Tin anh mách mẹ mấy đứa không? Im lặng mà chơi đi, anh ra "vô giải khả kích".”

Lý Ngọc cười nham hiểm: “ Xem ra anh chưa nói với chị ấy, nhưng không sao, em nói hộ anh rồi. “

Trình Tường chọn đúng lúc ra một quân bài chuyển tổn thương cho Cố Tiểu Quân.

Cố Tiểu Quân trừng mắt nhìn Lý Ngọc, quên cả tiếp máu cho anh hùng của mình: “ Ma nó mới tin em.”

Hiển nhiên là lòng hắn loạn rồi, không còn có thể nhìn mặt mấy anh em Trình gia đoán thân phận sau lưng nữa, nhìn đứa nào đứa nấy chỉ có một thái độ ... cười đểu.

Cố Tiểu Quân rơi xuống hạ phong.

Trình Tề bĩu môi: “ Hồi cao trung em đã có bạn gái, Lý Ngọc lắm mồm nói ra, thế là cả nhà đều biết, anh nghĩ có gì nó không dám nói à?”

Cố Tiểu Quân thấp tha thấp thỏm, liên tục trúng chiêu, lại mất thêm ít máu: “ Thế mấy đứa khi đó nói gì?”

Lý Ngọc chép miệng, bắt chước giọng điệu người lớn: “ Còn nói gì được nữa, em nói với chị ấy, ‘em nói thật với chị nhé, chị đừng nói với anh Tiểu Quân, anh ấy thường khoe với bọn em là chị xinh đẹp thế nào, gần đây có bài hát gì nhỉ, à, là Ngôi sao nói hộ lòng tôi, anh ấy hận không thể hát trước mặt chị’. Em còn thắc mắc chị xinh đẹp thế nào mà làm anh ấy điên đảo thần hồn, hôm nay gặp chị đúng là danh bất hư truyền ...”

Mấy đứa khác liên tục ra kỹ năng đánh trộm Cố Tiểu Quân.

“ Vớ vẩn, đừng hòng anh tin. “ Cố Tiểu Quân luống cuống chống đỡ, vẫn còn mạnh miệng: “ Nói thế ai chả nói được, trừ khi em miêu tả phản ứng cô ấy khi đó thế nào.”

Mấy anh em Trình gia đều là loại gian trá cả, lúc đầu không hiểu vì sao lại thua, giờ hiểu rồi. Cố Tiểu Quân là cảnh sát hình sự, nãy giờ dựa vào sắc mặt bọn họ mà đoán bài, đánh anh em họ tan tác. Biết thì dễ rồi, giờ mấy anh em đồng lòng hợp sức, khiến hắn phân tâm không cách nào phán đoán chính xác nữa.

Lý Ngọc cố tình lề mề không ra bài ngay: “ Còn phản ứng gì nữa chứ ... Tất nhiên là ... Anh đoán xem, à thôi để em nói, chị ấy đỏ mặt cười suốt, còn cám ơn em.”

“ Liên hoàn sát.” Trình Nhiên quả nhiên là tên âm hiểm nhất, nãy giờ im thin thít tích lũy kỹ năng, giờ dùng Trương Phi xuất chiêu ào ạt:

Cố Tiểu Quân đá khỏi cuộc chơi.

Nhưng mà Cố Tiểu Quân còn tâm trạng nào mà để ý tới thắng thua: “ Cớt thật ... Bảo sao gần đây cô ấy cứ thấy anh là đỏ mặt, anh còn nghĩ ... Cái thằng nhãi này đáng ăn đòn.”

Không đợi Cố Tiểu Quân kịp làm gì, Lý Ngọc đã cười hô hố chạy mất, Cố Tiểu Quân dù sao cũng hai mấy sắp ba mươi, bên ngoài toàn là người lớn, nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Ngọc ngoáy mông trước mặt mình, hận tới ngứa răng ngứa lợi mà không làm được gì.

Mà chẳng tâm trạng đâu xử tội mấy thằng nhãi khốn kiếp đó nữa, có vấn đề đau đầu trước mặt đây, phải đối diện với Tiểu Đồng thế nào?

Đêm giao thừa, muôn nhà sáng đèn.

Điện thoại trong phòng khách cứ reo không ngớt, thân thích ở quê gọi điện tới, cả thân thích ở Thành Đô nữa, rồi bạn bè thăm hỏi nhau. Trình Phi Dương gọi điện chúc mừng năm mới khách hàng, trong nhà có hai cái điện thoại, phòng khách một cái, phòng ngủ một cái đều bị chiếm dụng.

Từ Lan vừa nhận điện thoại, sau đó nhìn Trình Nhiên, khiến y đột nhiên có dự cảm khó nói rõ.

Kính cửa sổ được lau tới sạch bong, pháo hoa bay vụt lên trời, bùng nổ ánh sáng chói mắt.

“ Cháu đợi một chút. “ Từ Lan hạ điện thoại xuống, ngoắc tay với Trình Nhiên: “ Điện thoại của con, là con gái.”

Trái tim Trình Nhảy nhảy một cái.

Nếu là mấy cô gái trong khu tập thể, dù là Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối thì mẹ y chỉ nghe tiếng một cái là biết ai ngay, sẽ nói tên cho Trình Nhiên biết.

Lần này thì khác.

Mẹ y không nói được ra tên, vậy là người lạ rồi.

Trình Tường và Lý Ngọc vừa nghe nói là có nữ sinh gọi điện thì đã sán tới rồi, Trình Nhiên tới bên điện thoại, số gọi tới là số lạ, nhưng hiện mã Thành Đô.

Trình Nhiên vừa cầm điện thoại lên thì Từ Lan cũng ghé sát tai vào ống nghe, thực sự là hết lời rồi, chỉ biết nhìn mẹ câm nín. Từ Lan hừ một tiếng, đuổi cả Lý Ngọc và Trình Tường đi, trước khi tránh sang bên còn ném cho một ánh mắt, con cẩn thận đó.

Không còn ai bên cạnh, Trình Nhiên mới hít một hơi: “ A lô.”

Bên kia điện thoại không có ai đáp lại, nếu không phải vẫn nghe thấy tiếng ti vi truyền qua ống nghe thì Trình Nhiên đã nghĩ là mất tín hiệu rồi.

Một lúc sau mới có giọng nói: “ Trình Nhiên, Thành Đô đang bắn pháo hoa, đẹp lắm.”

Giây phút đó Trình Nhiên thấy điện thoại là một phát minh vĩ đại nhất trên đời, giúp hai người ở hai nơi khác nhau cảm thụ được cảm giác vi diệu ở cùng một thời không.

Những cảm xúc này có từ bao giờ?

Có phải ở buổi chiều phía sau tấm ván xây dựng ở sơ trung Nhất Trung, gió thổi qua mái tóc cô ấy mang theo mùi hương dễ chịu, hay khi dáng vẻ cô ấy khi đong đưa uống nước ngọt xem y vẽ báo tường? Lúc bọn họ nắm chặt tay nhau mò mẫm trong rừng nhá nhem tối truy đuổi tội phạm, hoặc là vì buổi chiều hôm ấy ở trên khán đài của thao trường, cô ấy nói một câu tới giờ Trình Nhiên vẫn nhớ.

‘ Mình đoán có lẽ nhiều người nói với cậu là thời gian không kịp nữa, kỳ thực họ sai rồi, vẫn còn kịp, chỉ cần cậu đừng từ bỏ, Trình Nhiên, cậu sẽ không từ bỏ chứ?’

Trình Nhiên có tất cả sự quan tâm chú ý hiện giờ khi y thành tích xuất sắc. Chỉ có cô ấy, cổ vũ y, khích lệ y, vì y chuẩn bị tài liệu ôn tập khi ai ai cũng cho rằng y kém cỏi chẳng thể làm được gì.

Có thể không cảm động được sao?

Cô ấy từng xuất hiện trước mặt Trình Nhiên, nhưng chỉ như ngọn gió thoáng qua trong trong đời, rồi y trùng sinh thay đổi tất cả, khiến họ trải qua vô số kỷ niệm ... Để rồi bánh xe vận mệnh lần nữa kéo họ đi thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận