Trùng Nhiên

Chương 307: Cao thủ tịch mịch.

Sau bữa cơm trên đường về, Trình Bân kéo Trình Phi Dương ra trò chuyện riêng: “ Cái danh sách cháu đưa Cố Tiểu Quân từ đâu ra thế?”

“ Danh sách nào? A ... “ Trình Nhiên gần như quên mất chuyện này rồi, nghe Trình Bân hỏi mới nhớ ra giao thừa vừa rồi có đưa cho Cố Tiểu Quân một cái danh sách: “ Có kết quả không ạ?”

Trình Bân nhìn phản ứng như vậy liền biết không có được áp án mình muốn rồi, nói qua loa: “ Thế lực tội ác, điều tra có tiến triển lớn, hơn nữa khả năng là mạng lưới buôn ma túy xuyên tỉnh, có hành động trong thời gian tới.”

“ Vậy thì chúc chú vạn sự thuật lợi.”

“ Khai giảng là năm thứ hai, bằng tuổi cháu vào thời bác cả ấy đã làm đội trưởng đội sản xuất rồi, cho nên không phải trẻ con gì nữa, vào được trường tốt như Thập Trung thì phải nghĩ tới tương lai nhiều hơn ... Cháu có khi nào nghĩ tới một ngày đeo lon trên vai như chú chưa?”

Trình Nhiên lắc đầu không suy nghĩ: “ Thôi, thôi chú, chuyện chú làm đã khiến cả nhà lo thon thót rồi, không cần thêm một người nữa đâu.”

Trình Bân cười mắng: “ Tham sống sợ chết, ai cũng như cháu thì xã hội này trông cậy vào ai ... Được rồi, tiễn chân rồi, đi đi, học cho tốt, có thời gian về thăm mọi người.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Chắc chắn rồi ạ.”

“À mà tay cháu làm sao à?” Trình Bân không hổ là cảnh sát hình sự, kéo tay áo Trình Nhiên lên, thấy bên trong quấn băng:

“Dạ, cháu chuyển nhà tay bị cọ vào tường mà, xước xát ngoài da thôi ạ, không sao?” Trình Nhiên đáp qua loa, tối hôm đó bị Dương Hạ cắn, tâm trạng không tốt, chẳng để ý lắm, mấy ngày hôm nay thay băng mới nhận ra, vết cắn này e là sẽ để lại xẹo.

........... ...........

Ngày cuối cùng Trình Nhiên và đám bạn khu tập thể lại tụ tập lần nữa, nguyên nhân bắt nguồn vì Du Hiểu phát hiện có một cửa hiệu thịt xiên mới rất ngon, Trình Nhiên nghĩ sau này khó được ăn thịt xiên Sơn Hải nữa, lòng tiếc nuối, mọi người cùng đi.

Buổi liên hoan này không còn bầu không khí thương cảm như lần trước nữa, chuyện Trình Nhiên đi thành Đô đã thành bình thường, mọi người thích ứng rồi. Huống hồ giờ đây Phục Long mua lại tổng bộ Hoa Thông, lắc mình một cái thành công ty lớn, rất nhiều bộ phận rục rịch chuyển lên Thành Đô, bọn họ biết cả đám sớm gặp nhau thôi, khi đó lại cùng khu tập thể rồi, thế thì đây là chuyện vui chứ không phải chuyện buồn.

Mọi người còn trêu Trình Nhiên ở Nhất Trung xưng vương xưng bá, tới Thập Trung từ đầu gà thành đuôi phượng, tới khi đó đừng bị đả kích.

Cả đám cười hi ha liên hồi, Dương Hạ cũng trêu một vài câu, cứ như những lời cô nói, bức thư cô viết cho Trình Nhiên, hay chuyện cô cắn Trình Nhiên đều chưa từng xảy ra vậy.

Nếu không phải tay vẫn còn đau, Trình Nhiên còn nghĩ mình mơ.

Nhắc tới Thập Trung liền kể chuyện Khương Hồng Thược và một số người bạn ở Thập Trung về Sơn Hải chơi, còn đi chơi liền mấy ngày, Dương Hạ nghe rất chăm chú. Ký ức sâu nhất của Liễu Anh là cùng nhóm Khương Hồng Thược nói chuyện tương lai, cả đám cũng nổi hứng bàn tính tương lai. Liễu Anh lúc này mới nói, người lớn trong khu tập thể bắt đầu tính chuyện mua nhà ở Thành Đô rồi, chủ yếu là những người đi theo Phục Long, cha cô thực ra cũng có ý chuyển lên Thành Đô phát triển sự nghiệp, khả năng cao sẽ nhân cơ hội này đi cùng mọi người.

Đám trẻ con lần đầu tiên cùng nhau thương lượng tính khả thi của chuyện này, nói ra thì khi xưa công ty Hoa Thông lập chi nhánh ở Sơn Hải thì nhà bọn họ mới từ Thành Đô chuyển tới Sơn Hải, tất nhiên lúc ấy còn chưa có đám trẻ con bọn họ, giờ họ hàng gia tộc cắm rễ ở Thành Đô, nên giờ coi là quay về, nhà Dương Hạ là ví dụ rõ ràng nhất.

Diêu Bối Bối chỉ Dương Hạ nói: “ Trong số chúng ta, nếu sau này chuyển lên Thành Đô chỉ có bạn là khả năng vào được Thập Trung thôi. Dương Hạ, tính ra thì cả năm nhất, bạn mới là người tiến bộ lớn nhất, cố lên chút nữa, giẫm đạp Trình Nhiên đi.”

Dương Hạ cười nhẹ: “ Mình sao bằng được Trình Nhiên.”

Đêm mùa hạ sao rực rỡ, gió ấm nhè nhẹ thôi qua thành phố nhỏ.

Nhìn nụ cười khiêm tốn của thiếu nữ, Trình Nhiên bỗng có dự cảm chẳng lành, cánh tay trái vô cớ nhói một cái.

Trình Nhiên rời khỏi Sơn Hải tất nhiên không hề biết rằng cái danh sách mà y đưa cho Cố Tiểu Quân vào giao thừa, dẫn tới hành động truy quét tội phạm lớn nhất của Sơn Hải trước nay.

Trong cuộc chiến đó một tập đoàn tội phạm hoạt động xuyên qua các tỉnh Tứ Xuyên, Quảng Châu, Quý Châu, bằng phương thức người hàng chia tách, phân công nghiêm ngặt cùng ý thức chống trinh sát cực lớn hiện lên mặt nước.

Bởi vì đầu năm va chạm với tập đoàn tội phạm này khiến cho một cảnh sát trúng đạn trọng thương, khiến toàn bộ công an Sơn Hải đặt dưới áp lực cao, thành ẩn họa trị an lớn. Phía cảnh sát cũng tiến hành vài cuộc phản kích, nhưng đối phương biết lọt vào tầm mắt của cảnh sát, toàn bộ mạng lưới im hơi lặng tiếng. Thời gian đó cảnh sát không biết ném ra bao nhiêu mồi nhử, tuy có thu hoạch, song không thể tổn thương cho lực lượng chủ yếu của chúng, càng làm đối phương cảnh giác.

Tới khi tổng hợp báo cao lên tỉnh mới mơ hồ xác định được đối phương là tập đoàn tội phạm xuyên tỉnh, các manh mối dẫn tới tập đoàn này đều đã ẩn đi.

Vụ án này làm người ta đau đầu, vì đã huy động nhân lực vật lực lớn, không ai cam tâm kết quả nửa vời như vậy, nhưng cảnh sát kinh nghiệm đều biết, đôi khi phải trông chờ vào số phận và vận may, đành phải chờ manh mối thôi .

Rồi Trình Bân như có thần giúp, tìm được hội sở bề ngoài nhìn có vẻ kinh doanh bình thường, kỳ thực là chỗ rửa tiền của đám buôn ma túy, ngầm khống chế ông chủ đằng sau, rồi thông qua manh mối này đào tiếp lên trên. Nói ra thì đám buôn ma túy này cũng không may, tuyến trên của chúng vừa vặn tham gia vào vụ ẩu đả ác tính, cảnh sát bát được, hai ngày sau đột phá.

Trải qua phối hợp toàn diện của các tỉnh, mười mấy ngày bố trí giăng lưới mai phục, bắt được tên cầm đầu "Thất ca", cùng với hơn 40 người dính líu vào vụ án, thu hoạch 20 ki-lô-gram ma túy, súng dân dụng quân dụng cải tiến, hơn 200 viên đạn, thậm chí còn có cả lựu đạn tự chế.

Đợi vụ án này thông qua truyền thông công bố với bên ngoài thì đã là tháng 10 rồi, với bên ngoài mà nói chỉ là một loạt tin tức thời sự khô khan thôi, hung hiểm trong đó người dân chẳng bao giờ biết.

Mặt khác, vì liên tục phá được vụ án lớn, tuy danh của Trình Bân trong giới thế giới ngầm tây nam không nhỏ, thậm chí còn truyền ra câu đùa "Thà chọc Diên Vương, chứ đụng Bân ca".

Tới tháng 11, cục cảnh sát Sơn Hải và Trình Bân vinh dự được công lao hạng nhất cho tập thể và cá nhân.

Cùng năm Trình Bân tới trường đản tỉnh ủy học hàm thụ quản lý công thương, mà bày ra trước mắt hắn còn có khoa học hình sự, tâm lý học ... Người am hiểu quy trình đều biết, một ngôi sao mới trong hệ thống công an đang bay lên.

Nhưng mà hâm mộ chẳng được, năng lực điều tra trinh sát đã đành đi, Trình Bân tựa hồ còn có "khứu giác" nhạy bén với vụ án.

Người ngoài có thể coi đó là chuyện huyền ảo, chứ với những cảnh sát kỳ cựu có kinh nghiệm đối đầu với tội phạm cực kỳ coi trọng "khứu giác" này đó là kết quả tích lũy phán đoán, thông tin mà ra.

Nên không ai coi Trình Bân gặp may, tất cả những thứ gọi là "vận may tốt" đều cần có nội lực hùng hậu chống đỡ.

Trong suốt quá trình này, cái tên Trình Nhiên chưa từng xuất hiện, vì Trình Bân hiểu, thanh danh mình càng lớn, càng phải nghiêm ngặt giữ bí mật sự liên quan của Trình Nhiên, nên cuối cùng sự kiện này chỉ có hắn và Cố Tiểu Quân biết.

Trình Bân cũng bảo Cố Tiểu Quân lưu ý hành động của Trình Nhiên, chủ yếu là lo Trình Nhiên sẽ làm việc nguy hiểm, đương nhiên, chuyện Trình Nhiên kinh doanh board game, cùng xưởng in Hồng Tinh ký hợp đồng lớn không qua được mắt Trình Bân.

Nghe tin tức Cố Tiểu Quân báo về, Trình Bân thất kinh, cái gì mà " Sơn Hải cơ bản đã kiến lập điểm tiêu thụ, hiệu văn phòng phẩm và căng tin đều thành kênh tiêu thụ."

" Mỗi tuần vào thứ ba, năm, bảy đều có xe vận chuyển vào xưởng in lấy hàng, đưa đi mấy tỉnh, phía kia tự có đại lý nhận hàng."

" Về phần lượng tiêu thụ bao nhiêu, tôi đưa thẻ cảnh sát ra cũng không có được, xưởng in là quốc xí lớn, vị giám đốc ở đó không sợ ... Còn cho rằng tôi thăm dò cơ mật thương nghiệp, gọi bảo an đuổi đi, bảo tôi trừ khi có lệnh, còn không sẽ không nói gì hết, còn bảo tôi sao không đi tra xưởng in lậu, tới quấy rầy người làm ăn chính quy đàng hoàng như họ, suýt nữa bị nhổ nước bọt vào mặt."

Nghe Cố Tiểu Quân oán trách, Trình Bân chỉ biết cười lắc đầu, đứa cháu của mình, không ngờ âm thầm làm nhiều chuyện như thế, phải đứa bé khác đã khoe khắp nơi rồi, nó chẳng để lộ ra chút nào.

Không biết nên yên tâm hay nên lo lắng đây.

Cũng có một chuyện Trình Nhiên không biết, ngày nhập học Nhất Trung vào tháng 9, xếp hạng trong khối cũng được công bố.

Mặc dù thi xong có về trường lấy thành tích, nhưng khi đó chỉ có thống kê trong lớp, chưa có tổng kết cả khối. Nhà trường làm thế kỳ thực là có mục đích cả, lúc đó học sinh nghỉ hè rồi, công bố kết quả không có ý nghĩa nhiều. Nên qua kỳ nghỉ, mọi người quay về trường, chuyện đầu tiên nhà trường làm chính là công bố thành tích năm ngoái để khích lệ học kỳ mới.

Học sinh xếp hạng trên sẽ cảm giác uy hiếp, học sinh bị vượt qua chờ phục thù, người bị tụt lại sẽ áp lực.

Không thể không nói, ở mặt nắm bắt tâm lý học sinh, Nhất Trung có thủ đoạn rất độc đáo, chẳng trách thành cao trung trọng điểm tỉnh, vang danh xa gần.

Tống Thời Thu vào trường một cái liền thấy một đống đầu người lúc nhúc trước bảng, không ít người nhìn về phía hắn.

Chuyện này Tống Thời Thu quen rồi, chẳng qua là về sau Trình Nhiên đột nhiên tăng tốc vượt qua.

Nhân vô dục tắc cương, Tống Thời Thu có chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả nên rất ung dung, cao trung chỉ có vài năm, thời gian đó gặp được một đối thủ mạnh, sau đó đánh bại hắn, cũng là mài giũa để trưởng thành.

Giống như Hanamichi với Rukawa, hay Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành ...

Có những người tồn tại là để ta vượt qua và thay thế.

Xem lần này Trình Nhiên hơn mình bao điểm.

Nhưng vừa đứng trước bảng, Tống Thời Thu ngẩn ra.

Hả?

Vì vị trí đầu tiên không phải ai khác, mà là chính Tống Thời Thu hắn.

Một sự bất ngờ cùng niềm vui to lớn dâng lên trong lòng, ánh mắt hắn đi xuống, nhưng vị trí thứ hai lại không phải là Trình Nhiên mà là Dương Hạ.

Trình Nhiên đâu, chẳng lẽ trạng thái không tốt, tụt dữ vậy sao?

Tống Thời Thu không vui tí nào, ngược lại còn thất vọng, ánh mắt tìm kiếm dọc theo danh sách, nhưng không thấy tên Trình Nhiên nữa.

Xung quanh xôn xao.

“ Trình Nhiên đâu rồi?”

“ Nghe nói là cậu ấy chuyển trường rồi.”

“ Hả, chuyển trường, chuyển trường nào? Ở Sơn Hải làm gì có trường nào tốt hơn Nhất Trung nữa?”

“ Không rõ, lát hỏi Du Hiểu, Dương Hạ là biết, họ cùng khu tập thể mà.”

Còn có rất nhiều tiếng nói nữa, nhưng Tống Thời Thu không nghe thấy nữa, đến giờ nghỉ tiết thứ hai hắn chạy tới văn phòng giáo viên, sau đó bộ dạng như người mất hồn.

Giờ thể dục, mọi người chỉ thấy Tống Thời Thu chạy hết vòng này tới vòng khác, cả giáo viên thể dục quát ngừng cũng không được, tới khi hắn không chạy được nữa gục xuống dưới một cái cây.

Học sinh trong lớp xúm cả lại hỏi han, Tống Thời Thu xua tay đứng dậy, lảo đảo bỏ đi, lúc ấy khuôn mặt hắn không biết dùng từ gì để hình dung.

Nếu nhất định phải nói thì giống như mất thứ gì quan trọng không thể tìm về được nữa.

Bóng lưng đầy cô độc.

Hôm đó không biết bao nhiêu thiếu nữ nhìn theo mà đau lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận