Trùng Nhiên

Chương 365: Khương Lò Xo và Trình Búa Lớn. (2)

Khương Hồng Thược nói rất nhanh, tựa hồ muốn đem câu chuyện kể bằng cách ngắn gọn nhất, chính loại ngữ khí này để lộ tâm trạng của cô, sợ hiểu lầm lại sợ nếu nói quá nhiều thì Trình Nhiên lại không vui.

Trình Nhiên vốn có chút bực tức với chuyện bị đuổi khéo khi nãy, giờ tiêu tan rồi.

“ Liễu Cao còn nói gì với bạn? “ Với sự thông minh của Khương Hồng Thược, cô làm sao không đoán ra câu chuyện, Trình Nhiên không được đưa vào lầu số ba đợi cô, thậm chí không ở đại sảnh lầu năm, cô hiểu ngay người cậu họ của mình chơi trò lá mặt lá trái:

Với gia giáo của cô không gọi là cậu mà gọi thẳng tên, cho thấy cô bất mãn tới mức nào.

Trình Nhiên lắc đầu: “ Cũng không nói gì quá, chỉ hàm ý rằng mình đừng làm phiền bạn và người kia.”

Khương Hồng Thược an ủi: “ Đừng để ý tới người đó, cứ coi như hắn đánh rắm đi.”

Trình Nhiên không khỏi bật cười, vì được nghe một câu chửi bậy này của Khương Hồng Thược, y tha thứ cho Liễu Cao.

“ Trình Nhiên. “ Khương Hồng Thược có chút ngần ngừ: “ Thực ra mình không hề nói với ông ngoại là bạn sẽ đến, lần sau mình sẽ nói trước, không để loại chuyện này xảy ra nữa.”

Trình Nhiên bị người ta đuổi đi thì đoán được rồi: “ Không sao, mình hiểu mà, xem ra chỗ này cũng không cần mình tham dự nữa.”

Khương Hồng Thược đột nhiên đi tới nắm lấy tay Trình Nhiên, kéo mạnh Trình Nhiên quay về, xem ra cô hạ quyết tâm rồi, cổ tay trắng trẻo vì dùng sức quá lớn hiện cả gân xanh, Trình Nhiên bị bất ngờ, bước chân có chút loạng choạng.

Cô gái phía trước tóc đen bay theo gió núi, mang tới mùi hương thiếu nữ quện chút mồ hôi, thấm tận lòng người, nếu như được, Trình Nhiên nguyện để cô kéo đi khắp Nga Mi.

Nhưng cuối cùng Trình Nhiên dừng lại, hai chân dùng sức, giữ hai người lại.

Khương Hồng Thược quay đầu nhìn y, đáy mắt ánh lên chút sợ hãi.

“ Ông ngoại bạn không dễ dì tới được một lần, đừng để vì chuyện không cần thiết ảnh hưởng tâm tình của ông, khả năng khiến chuyện càng tệ hơn. “ Trình Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay cô, sau đó hai tay tách khỏi nhau:

Nếu như Khương Hồng Thược đã nói trước với ông ngoại cô là Trình Nhiên tới thì dù bị người khác xua đuổi, Trình Nhiên vẫn đến, nhưng cô giấu tất cả, mà người kia khả năng do ông ngoại cô an bài, Trình Nhiên tới chỉ gây thêm mâu thuẫn, chẳng bằng không đi.

Khương Hồng Thược trầm mặc, hiển nhiên cô cũng nghĩ tới khả năng này.

Có lẽ hôm nay cô có thể dẫn Trình Nhiên vào lầu nguyên soái, gây kinh động hai nhà Khương Lục, nhưng nếu như là cục diện như cô suy đoán ... Hai nhà đã đạt thành ý kiến chung, kích động, thách thức đều vô nghĩa.

Không thay đổi được gì cả.

Đây là hành vi rất trẻ con, suy nghĩ còn quá ngây thơ.

Trình Nhiên ôn tồn nói: “ Trước kia mình đã nói gì nào, biết nhà bạn là hào môn rồi, có thể đoán ra được trong đó rất nhiều chuyện ... Dù là nhà bình thường chăng nữa thì quan hệ trong nhà cũng chẳng đơn giản, cũng sẽ có chuyện phức tạp vòng vèo, huống hồ đại gia tộc bao nhiều người, luôn có những chuyện không tự chủ được ... Ví như hôn nhân chính trị chẳng hạn, mặc dù chuyện rất tục, nhưng từ cổ chí kim dựa vào thân nhân để kết minh là cách hai bên tin tưởng nhất.”

Khương Hồng Thược nhìn Trình Nhiên, môi mím chặt đầy cố chấp: “Trong nhà không quản được mình, dù là ý của ai chăng nữa cũng không thể quyết định chuyện này, trừ khi mình muốn, nếu không mình quyết không để loại chuyện này xảy ra với mình.”

“ Tới giờ còn chưa có bất kỳ ai nói với mình loại chuyện này, chỉ thông qua miệng người khác đưa vài lời đồn thổi bóng gió tới để thăm dò mình thôi, nếu có một ngày trong nhà nói với mình quyết định như thế ... Mình không bao giờ gặp lại Lục Vĩ nữa. “ Nói tới đó Khương Hồng Thược xịt mũi một cái: “ Trình Nhiên, cậu phải tin mình.”

Trình Nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối của cô: “ Mình tin bạn, bạn là ai chứ, bạn là Khương Lò Xo mà.”

“ Cậu nói gì vậy?”

- Bên ngoài gây áp lực càng lớn, mình tin bạn sẽ bật lên càng cao.

“ Làm phiền cậu đừng ví dụ bừa bãi được không, nếu mình khen cậu có gặp khó khăn cũng xô đổ, phong tặng cho cậu biệt hiệu Trình Búa Lớn, cậu có vui không?”

“ Minh là Trình Búa Lớn, gặp bất kỳ khó khăn gì cũng đập tan tiến về phía trước. “ Trình Nhiên tự hào, sau đó chỉ cô gái đối diện: “ Bạn là Khương Lò Xo.”

“ Ê này, cậu tự nhận đấy nhé, mình thì không .”

Khi Khương Hồng Thược trừng mắt lên muốn kháng nghị, Trình Nhiên đưa tay ra: “ Giao hẹn nhé.”

Khương Hồng Thược hơi bất ngờ, môi cong lên thành nụ cười thật đẹp: “ Giao hẹn gì nào?”

“ Vỗ tay giao hẹn, tương lai dù cuộc sống có gian nan thế nào cũng không thỏa hiệp, cho tới tận khi già.”

“ Không đâu, quê lắm. “ Nói thế Khương Hồng Thược vẫn đưa tay ra đặt lên tay Trình Nhiên, cô nhận ra, bàn tay đó thật lớn, che hết cả tay cô rồi, cảm giác thật vững trãi: “ Già cũng không thỏa hiệp, giao hẹn rồi nhé.”

“ Được. “ Trình Nhiên khẽ vuốt bàn tay nhỏ nhắn đó, ánh mắt nhìn về phía đầu kia, Liễu Cao đứng ở chỗ đất trống nhìn hai người, khẽ hất đầu về phía đó: “ Mau về đi, về tiếp ông ngoại bạn, mình về trước đây.”

Vừa mới ‘thề non hẹn biển’ đã phải chia tay rồi, Khương Hồng Thược không nỡ: “ Mình muốn đưa bạn ra bến xe cơ.”

Giọng nũng nịu như mèo con đó làm Trình Nhiên suýt đánh mất trận địa rồi, bóp tay cô một cái: “ Đừng, thế này là được rồi.”

Nói xong xoay người vẫy vẫy tay, men theo con dốc đầy ánh nắng đi xuống.

Khương Hồng Thược đứng nhìn cái bóng cô độc đó khuất sau vách đá rồi mời quay về. Liễu Cao đi tới cười thăm dò, nhưng Khương Hồng Thược đi qua trước mặt hắn, mặt lạnh như băng, cứ như hắn là người vô hình vậy, tới ngay cả Triệu Nguyệt muốn giảng hòa, cô cũng không có chút phản ứng nào đi vào trong nhà khách.

Liễu Cao biết, mình đã làm sứt mẻ quan hệ với cô cháu gái được gửi gắm tương lai của Khương gia rồi, nhưng hắn không hối hận, thiếu nữ rồi sẽ trưởng thành, hắn tin cô sẽ hiểu lý do hắn làm chuyện này.

Mà cho dù có thành kẻ ác trong mắt đứa cháu gái này, hắn sẽ là công thần của rất nhiều người.

Khi Khương Hồng Thược đi trên con đường trải gỗ lập lờ sương khói tới chỗ Lục Vĩ, bóng dáng yểu điệu giống đơn thương độc mã tiến về rặng núi cao sừng sững.

Còn Trình Nhiên sau khi lên chuyến xe rời Bảo Quốc Tự, khuôn mặt thoải mái nhẹ nhàng biến thành âm trầm, tay nắm chặt di động, trong đầu là hình ảnh Khương Hồng Thược nước mắt ngắn dài lúc y quay đi, đợi xe khi đi vào đường quốc lộ chính, vừa có tín hiệu một cái liền gọi điện cho Lý Minh Thạch.

Lý Minh Thạch nửa năm trước nghe theo kiến nghị của Trình Nhiên, sửa thiết bị tự động gọi điện thành hệ thống cảnh báo thiên tai, nay được phê chuẩn ứng dụng toàn quốc, giờ là công việc của kỹ sư, người sáng tạo như hắn thì không cần nữa, đang nghiên cứu hạng mục mới.

Nhận được điện thoại của Trình Nhiên, Lý Minh Thạch rất vui vẻ, chào hỏi vài câu nhận ra giọng điệu Trình Nhiên khác thường, giống kìm nén gì đó: “ Trình Nhiên, em làm sao vậy?”

“ Không có gì, bây giờ anh có bận gì không, nếu có anh gác lại đi, có một số ý tưởng chuẩn bị thực thi.”

Lý Minh Thạch kích động: “ Nói mau.”

“ Tám giờ tới nhà em, chúng ta thong thả nói từng cái một.”

Lý Minh Thạch lúc này rất bận rộn, thành công lần trước giúp hắn có không ít tiếng tăm, tất nhiên trách nhiệm vì thế mà tăng lên, nhưng Trình Nhiên đã gọi, công việc gì cũng vứt đấy đã, ý tưởng của Trình Nhiên hẳn không tầm thường rồi.

Đúng 8 giờ, Lý Minh Thạch gõ cửa nhà Trình Nhiên, hắn là đồ đệ của Trình Phi Dương, quan hệ tất nhiên thân thiết, Từ Lan ra mở cửa, nhiệt tình hàn huyên một hồi, sau đó xin phép vào phòng Trình Nhiên, thấy y đang ngồi trước bàn, tay vuốt ve một cái mô hình người máy lớn hết sức chi tiết, mặt âm u tới phát sợ: “ Trình Nhiên, anh tới rồi.”

“ À ... “ Trình Nhiên sực tỉnh, đặt mô hình Thái Không Bảo Lũy xuống, đưa cho hắn tập giấy in A4: “ Anh xem bảng kế hoạch này thế nào?”

Lý Minh Thạch nhận lấy, lật trang đầu tiên ra, thấy nội dung đề :" Sơ lược hạng mục phần mềm thống tấn xã giao tức thì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận