Trùng Nhiên

Chương 240: Lễ hội âm nhạc Sơn Hải. (1)

Ngày 12 tháng 3, lễ hội âm nhạc Sơn Hải mở màn.

Trên lễ khai mạc, phó thị trưởng thường ủy, trưởng phòng tuyên truyền, nối nhau lên phát biểu. Kỳ vọng lễ hội du lịch kết thúc viên mãn, hi vọng lễ hội âm nhạc Sơn Hải là người mở đường cho âm nhạc trong nước, hi vọng trong tương lai lễ hội âm nhạc Sơn Hải sẽ càng ngày càng lớn, có tác dụng làm bệ phóng đưa thêm nhiều người yêu âm nhạc đi tới thành công.

Lễ hội âm nhạc bắt đầu từ 1 giờ 30, cho tới 9 giờ tối, đại khái chia ra mỗi đoạn thời gian 40 phút, trong khoảng thời gian đó có ban nhạc hoặc ca khác nhau lên biểu diên.

Được nhiên gây chú ý nhất là sân khấu chính, nơi đó có thể dung nạp mấy vạn người, vé gần như đã bán hết, tiếng huyên náo ở đó truyền tới cũng lớn nhất.

Sân khấu nhỏ tối đa chỉ dung nạp được mấy nghìn người, hiện trường trông cũng khả quan lắm, không có cảnh người đông nghìn nghịt như ở sân khấu chính, nhưng có không khí của buổi hội diễn quy mô nhỏ.

Tần Tây Trăn và thành viên bạc nhạc đã tập trung ở hậu trường sân khấu số 3, sân khấu này là do cô dùng tới quan hệ của mình tranh thủ được. Có vẻ như Uông Trung Hoa không coi sân khấu phụ vào đâu, xóa tên cô ở sân khấu chính, song không thèm để ý tới sân khấu phụ. Chuyện đó cũng đương nhiên thôi, vì toàn bộ nhà bình luận âm nhạc, công ty băng đĩa, chuyên gia trong nghề đều chỉ chú ý tới sân khấu chính. Sân khấu phụ vốn chỉ là dùng để kéo mấy ban nhạc ca sĩ vô danh tới để làm nền, khiến cho thanh thế của lễ hội âm nhạc này nhìn thêm phần rầm rộ.

Sân khấu chính ở hội trường chính, ở đó nhân số đông mới tạo ra được hiệu ứng lớn, chứ cái sân khấu nhỏ thì người ta còn chẳng bận tâm người lên sân khấu là ai, tham gia lấy cái không khí, chút khán giả đó làm sao tạo ra sức ảnh hưởng?

Cho nên không lên được sân khấu chính, kể cả hát rách cổ họng ra chẳng nghĩa lý gì.

Đèn pha từ bên trên chiếu thẳng xuống, Tần Tây Trăn biểu diễn vào 7 giờ 30 tối. Thời gian này kỳ thực có chút bất lợi, vì đây là giờ cơm tối, cho nên mất đi một lượng khán giả không nhỏ. Hơn nữa tuy giá vé ở hội trường phụ rẻ, nhưng người ta chắc gì tiếp tục mua vé chỉ xem 2 tiếng biểu diễn cuối cùng.

Nhưng mà chính vì thế mà Trình Nhiên sau khi tan học có thể tới xem. Hiện giờ trên toàn quốc đang bùng lên phong trào giảm áp lực học tập cho học sinh, hiệu trưởng Mã Vệ Quốc đành phải hưởng ứng, nói giờ tự học buổi tối của năm thứ nhất và thứ hai hủy bỏ, tới gần kỳ thi mới nối lại.

Tần Tây Trăn lúc này đã hóa trang rồi, mắt kẻ nhũ lấp lánh, cô mặc trang phục biểu diễn màu đen ôm sát người có thêu hình hoa lan màu tím, tóc búi cao, đuôi mắt cong vút, khí chất mạnh mẽ mà không thiếu quyến rũ, điên đảo chúng sinh.

Dẫn chương trình đọc tên Tần Tây Trăn, cô khẽ mỉm cười với Trình Nhiên bước lên sân khấu.

Đèn pha hai bên sân khấu tụ lại vào một điểm trên sân khấu, Tần Tây Trăn vừa xuất hiện, khán giả phía dưới đang ở trạng thái thiếu tập trung tức thì mắt sáng lên, không ít chàng trai đứng bật dậy vỗ tay ... thế nhưng cùng lúc đó có tiếng động lớn hơn nữa phát ra đã át đi tất cả.

Nơi đó là sân khấu chính.

Không biết ở đó đang diễn ra tiết mục gì, tiếng ồn đó như cơn bão lớn cuốn phăng tất cả, khiến người ở sân khấu phụ bất giác quay đầu nhìn.

Ghế ngồi còn trống rất nhiều, đại khái chưa đầy một nửa, hẳn là chừng 1000 người, đã thế còn bị sân khấu chính làm phân tán chú ý.

Nhưng Tần Tây Trăn không vì thế mà nản lòng, ban nhạc phía sau cũng vậy, cô nghênh đón hai luồn ánh sáng đó, đi tới bên micro, dưới sân khấu vang lên vài tiếng huýt sáo không đứng đắn.

Tần Tây Trăn vuốt nhẹ micro, tay trái giữ ghita, tay phải giơ lên không trung, ngón giữa và ngón trỏ giao nhau "tách" một cái.

Ánh mắt cô lạnh băng lãnh đạm, cô như nữ vương thống trị tất cả.

Trước mắt là thần dân mà cô thống trị.

Hội trường chính của lễ hội âm nhạc, biểu diễn từ 1 giờ 30 tới giờ, tới nay đã trải qua cả buổi chiều, nơi này là một cái sân vận động hình tròn, sân khấu dùng rất nhiều màn hình tinh thế ghép lại thành màn hình siêu lớn, có thể đem biểu cảm nhỏ nhất của người biểu diễn chiếu lên đó.

Được biểu diễn ở hội trường chính đa phần là người có kinh nghiệm đứng trên sân khấu lớn, ví như ban nhạc Phi Tuyến năm ngoái có được giải thưởng ở lễ hội âm nhạc New Zealand, rất nổi tiếng ở thủ đô. Mặc dù chỉ là một ban nhạc nhỏ, nhưng không ai dám xem nhẹ họ. Hay như ban nhạc Không Minh, tới từ Hỏa Lò Sơn Thành trứ danh, có rất nhiều fan hâm mộ ở các thành phố lớn, lần này biểu diễn ở Sơn Hải, rất nhiều fan kéo tới ủng hộ.

Còn có ca sĩ như Triệu Nhạc, trước đó tích lũy được một chút danh tiếng, được công ty băng đĩa phát hành album, có được thành tích.

Những người này mặc dù không phải nghệ sĩ hàng đầu trong nước, được người người nhà nhà biết tới, nhưng cũng đủ gây chú ý rồi, công ty băng đĩa cũng nhắm vào điểm này mà tới, bọn họ cần người mới, chỉ cần có tiềm lực, qua đóng gói tuyên truyền, sẽ hot thôi.

Chứ còn nghệ sĩ đỉnh cấp chân chính tự trọng thân phận, không khả năng tham gia lễ hội thế này, với lại người ta đều có nơi có chốn rồi.

Những người của công ty băng đĩa hay nhà bình luận âm nhạc có được vé mời của khách quý cũng chẳng phải là tham gia toàn bộ buổi biểu diễn. Dù sao mỗi ngày biểu diễn kéo dài tới 8 tiếng, họ chỉ lựa chọn nghệ sĩ mà bọn họ coi trọng để tới xem, còn người khác đã có cấp dưới ghi âm lại, về sau lựa chọn, cũng chỉ nghe qua loa một hai bài, không vừa tai là người tiếp luôn.

Cũng có người chuyên môn theo dõi khán giả ở hiện trường, ghi lại phản ứng của bọn họ đối với ca khúc hoặc nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu, tiến hành đánh giá.

Thế nên công ty lớn lăng xê ai là gần như người đó sẽ nổi tiếng, không phải chỉ nhờ họ nắm tài nguyên lớn, mà còn sàng lọc kỹ càng, nên anh cứ việc chê ai đó kỹ năng kém, hát không hay, vỡ giọng, không lên được nốt cao, hoặc chê khán giả gu thưởng thức quá kém, vân vân... nhưng người ta đứng trên sân khấu có sức hút, nhiều người thích, có đoàn đội đằng sau, người ta cứ hot lên, anh chả làm gì nổi.

Lúc này phó tổng giám đốc Tiêu Bách của công ty Băng đĩa Chân Ngôn đang ngồi ở khu ghế vip. Khu vip ở tầng hai của sân vận động, từ trên nhìn xuống có thể thấy hết cả sân khấu lẫn khán đài, khán giả lúc này tới cả vạn, đây là lúc không khí nhiệt liệt nhất trong buổi tối, vô số người cầm gậy huỳnh quang khua khoắng loạn xạ, hò hét inh tai thể hiện phấn khích của mình.

Kỳ thực lần này ông ta tới Sơn Hải là vì có chút xung đột về đường lối phát triển với cộng sự của mình bên trong nội bộ công ty, có người kiên trì phát triển băng đĩa, người thấy tương lai làm quản lý cho minh tinh mới có tiền đồ, đi theo con đường cao cấp, chỉ cần một hai minh tinh lớn là đủ chống đỡ của công ty. Còn cái nhìn Tiêu Bách là đi con đường lưu diễn thương nghiệp giống thế này. Nhưng trong nội bộ không ai chịu ai, vì thế mỗi người tổ chức đội ngũ riêng, thử nghiệm phương châm của mình.

Tiêu Bách cũng như thế, trong những ban nhạc biểu diễn ở lễ hội âm nhạc này có hai ban nhạc nhìn có vẻ là ban nhạc độc lập kỳ thực là âm thầm ký kết với Băng đĩa Chân Ngôn, ông ta biết thậm chí có những ban nhạc qua huấn luyện mài rũa âm thần lẻn vào.

Bọn họ kỳ thực lấy lễ hội âm nhạc này ra để thử nghiệm.

Hai ban nhạc này được Chân Ngôn ném tiền thật thóc thật vào đầu tư, còn mời cả nhạc sĩ trứ danh của Hong Kong, Nhật Bản về sáng tác ca khúc cho họ, được đội ngũ chế tác âm nhạc có kỹ thuật rất cao trong nghề của Chân Ngôn điều chỉnh, cho nên dù là biểu diễn hiện trường khả năng có thể giảm sút khi ở trong phòng thu, nhưng phối hợp với thiết bị âm nhạc quy cách tốt nhất, hiệu quả tất nhiên là khác biệt, những tiền reo hò lớn nhất của sân khấu chính hôm nay là do họ mà ra.

Tiêu Bách rất hài lòng, thậm chí thấy dùng tới hai đội "bộ đội đặc chủng” này tham gia lễ hội âm nhạc khác nào bắt nạt người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận