Trùng Nhiên

Chương 300: Làm việc trong khả năng có thể.

Triệu Thanh chưa bao giờ ngờ được kiếp nạn lại đổ xuống đầu mình như thế, qua ô cửa kính nhìn đứa con bảy tuổi nằm trên giường bệnh phòng theo dõi, lòng hắn như dao cắt.

Con hắn đang chơi ngoài sân thì đột nhiên ngất xỉu, người trong khu tập thể đưa vào bệnh viện rồi gọi hắn, làm đủ thứ xét nghiệm, lấy máu, chụp cộng hưởng từ, CT, cuối cùng bệnh viện Nhân dân số 1 Sơn Hải chẩn đoán. Con hắn bị hội chứng QT dài, nhịp tim quá nhanh, bây giờ kiến nghị của bệnh viện là phải lắp thiết bị chống loạn nhịp tim, hơn nữa hiện giờ trong nước không sản xuất được, mà phải nhập khẩu, mà muốn thực hiện ca phẫu thuật này chỉ Bệnh viện Hoa Tây Thành Đô có đủ kỹ thuật và mày móc, chi phí dự đoán là 20 vạn.

Những 20 vạn.

Đó là khái niệm gì cơ chứ, một căn nhà có bảy tám vạn, với lương của hắn bây giờ, dù không ăn không tiêu cũng phải ích góp hơn 20 năm mới đủ, đó là số tiền có thể đè bẹp một gia đình.

Triệu Thanh chạy vạy vay mượn khắp nơi, mãi mới gom được vài vạn, so với số tiền cần đạt được như muối bỏ biển ...

Nhìn con trai toàn thân cắm đủ các loại ống, nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, Triệu Thanh biết mình không có đường lui, con người hắn bình thường ở đơn vị không bao giờ nhờ vả ai, cũng không muốn gây phiền phức cho ai, nhưng lúc này cùng đường rồi, hắn định tìm tổng giám đốc Trình Phi Dương xin giúp đỡ.

Khi Triệu Thanh đã quyết định, lật sổ điện thoại định tìm số của phó tổng giám đốc Điền Phong thì hắn nhìn thấy một người không ngờ tới sẽ xuất hiện.

“ Trình Nhiên, sao cháu lại tới đây?”

Người đi tới trước mặt hắn là vị thiếu gia mà Phục Long từ trên xuống dưới đều biết, đương nhiên Triệu Thanh cũng không lạ gì. Năm hắn 20 tuổi đã tới làm việc ở ban kỹ thuật Hoa Thông, làm ở đơn vị 10 năm, khi còn nhỏ Trình Nhiên hay theo cha tới đơn vị, mỗi lần Trình Phi Dương bận rộn đều nhờ hắn trông hộ, hắn từng kiệu Trình Nhiên lên cổ, đưa tới công viên chơi.

“ Cháu nghe nói chuyện của Tiểu Thạch Đầu rồi, cho nên tới xem em nó thế nào. “ Trình Nhiên đặt tay lên tấm kính nhìn vào trong:

Tiểu Thạch Đầu là Triệu Viện Hàng, con trai Triệu Thanh, rất nhiều người ở đơn vị biết chuyện tới thăm hỏi, đều có cho ít tiền, nhưng Triệu Thanh biết bệnh con mình thế nào, cần số tiền lớn ra sao.

Giờ Trình Nhiên tới rồi, có thể thông qua Trình Nhiên để trực tiếp liên hệ với Trình Phi Dương, Triệu Thanh mừng rỡ đồng thời hơi ngần ngại, đôi phần ấp úng: “ Trình Nhiên, chú có chuyện này, không biết có nên làm phiền cháu .”

Trình Nhiên giúp hắn phần khó nói nhất: “ Có phải Tiểu Thạch Đầu cần dùng tiền, chú muốn tìm cha cháu, nhờ công ty giúp đỡ không?”

Chỉ có mấy ngày thôi mà mặt Triệu Thanh bơ phờ hốc hác, chẳng nhìn ra một người mới ba mươi, gật đầu liên hồi: “ Đúng, đúng thế, tiền phẫu thuật cho Tiểu Thạch Đầu rất nhiều, chú muốn xin ứng trước lương, sau này trả dần dần.”

Hoàn cảnh nhà Triệu Thanh rất khó khăn, hai vợ chồng đều là người thật thà, nên thu nhập chỉ có lương thôi, không có khoản thu nhập phụ nào. Vậy mà cha mẹ cũng bệnh tật triền miên, dù hết sức chịu khó, nhưng chẳng có lấy chút tích góp, đến khi con trai đổ bệnh bất ngờ, cả nhà gần như suy sụp.

“ Chú Triệu, vậy không ổn đâu, cháu biết cha mẹ chú cũng cần tiền chữa bệnh, nếu mỗi tháng trừ bớt tiền lương đi thì sinh hoạt còn không đủ nữa là, ý cháu là có thể phát động công ty quyên góp. Tiểu Thạch Đầu chữa bệnh xong còn phải đi học, nhà chú còn đủ loại chi tiêu, nếu không sau này .”

“ Cám ơn cháu, chú không cần, chú biết nếu nhờ đơn vị quyên góp có thể giải được nguy cấp trong nhà, nhưng chú không tiếp nhận được, chú đường đường là nam nhân, có chân có tay khỏe mạnh, chút chuyện như vậy cũng cần mọi người quyên góp, cảm giác như giao tính mạng con mình vào tay mọi người. Chú là cha của Tiểu Thạch Đầu, con trai mình, mình tự cứu. Dù sống khổ chút, mệt một chút không sao, cha mẹ nào trong thiên hạ không muốn cho con mình điều kiện tốt nhất, nhưng nếu không thể thì là số mệnh. Chú xuất thân cùng khổ, từ trong núi đi ra, vốn là mạng hèn, Tiểu Thạch Đầu là cái mạng hèn, phải chấp nhận, sống được đã là may mắn ....”

Mỗi người có điều kiên trì của riêng mình, Trình Nhiên không khuyên nhủ thêm, nghĩ tới hồi nhỏ được Triệu Thanh đưa đi khắp nơi chơi, y rất nghịch ngợm, nhưng Triệu Thanh rất kiên nhẫn, thực sự thích chơi với y, đối với con người khác còn thế, đủ thấy hắn yêu thương con mình tới mức nào.

Kiếp trước Tiểu Thạch Đầu vì không có tiền nên không cứu được, khi đó công ty Hoa Thông sụp đổ, mọi người lo cho bản thân còn không xong, sao giúp được ai, đứa bé chết yểu, Triệu Thanh bị đả kích cực lớn.

Trình Nhiên quyết định rồi, lấy ra cuốn sổ tiết kiệm ra đặt vào tay Triệu Thanh.

Triệu Thanh nghi hoặc mở ra xem, nhìn con số 30 vạn trên đó mà chấn kinh vô cùng.

“ Chuyện này không cần kinh động tới cha cháu nữa, chỗ cháu có tiền đây, đương nhiên là cháu cho chú vay, chú không cần qua hệ thống dự chi tiền lương của Phục Long nữa. Làm thế quy trình chậm, sợ là Tiểu Thạch Đầu không đợi được. Số tiền này chú thong thả trả, nói không chừng là sau này cháu còn cần chú giúp cháu, cho nên chú đừng lo là không thể trả được ân tình này .” Trình Nhiên giữ tay Triệu Thanh không cho hắn từ chối, nói dứt khoát: “ Chú yên tâm, cháu có chuyện kinh doanh của riêng mình, tiền ở đó ra. Mỗi đồng kiếm được đều đường đường chính chính, đợi khi Tiểu Thạch Đầu được an bài xong, cháu dẫn chú đi xem. Cháu sắp rời Sơn Hải rồi, có phương diện cần chú để ý hộ.”

Số tiền ghi trên tài khoản của Trình Nhiên là 1276543, đó là con số mà tuyệt đại đa số gia đình cả đời không kiếm ra được, vào giai đoạn đó có thể làm gì với số tiền này?

Mua được vài căn nhà ở mảnh đất tốt nhất, ngồi chơi đợi khi giá địa ốc tăng vọt, bán đi một cái gửi tiền vào ngân hàng, riêng lãi thôi cũng đủ sống nhàn nhã. Hoặc mua chiếc xe đắt tiền, hưởng thụ lạc thú sau tay lái, chỉ cần y muốn, mua vài cái cũng được.

Nhưng mua nhà mua xe không bằng mua lấy một mạng người.

Dù chẳng phải thánh nhân thì ai chẳng có lòng trắc ẩn, trong khả năng có thể làm được, giúp đỡ người khác, Trình Nhiên thấy âu cũng là chuyện bình thường.

Nam nhân quật cường từ trong núi sâu đi ra này vì cứu con mình, đầu gối quỳ xuống bùn, đầu hạ thấp xuống đất, trải qua tuyệt vọng mà chẳng vãn hồi được gì, không nên có kết cục như thế. Tiểu Thạch Đầu luôn chạy vèo vèo trong sân cười khanh khách cũng không nên kết thúc sinh mệnh như vậy.

Hiện giờ Triệu Thanh là trợ lý phó tổng giám đốc, người đảm nhận chức vụ này thường là có năng lực toàn diện, Trình Nhiên thấy mình cũng cần một người như vậy, để khi mình không thể hoặc không tiện ra mặt sẽ làm cầu nối.

Dù sao trọng điểm cuộc sống của y không phải là mấy chuyện lặt vặt đó.

Triệu Thanh trước tiên gọi điện cho người nhà mình đi làm thủ tục chuyển viện cho Tiểu Thạch Đầu trước, còn hắn theo Trình Nhiên đi tới xưởng in Hồng Kỳ, tận mắt chứng kiến cảnh bốn chiếc máy in liên tục phun ra từng quân bài, lại dẫn hắn tới một số điểm bán hàng gần trường học, cuối cùng cho hắn xem một loạt hợp đồng.

Lúc bấy giờ Triệu Thanh mới thực sự tin Trình Nhiên, trịnh trọng lấy giấy bút viết giấy vay nợ 30 vạn đồng.

Nếu không thấy hắn tuyệt đối không nhận tiền, tất nhiên Trình Nhiên cũng yêu cầu hắn bảo mật, không để cho cha mẹ hắn hay người nào khác biết, chứ một khi cha mẹ y biết trong tay con trai mình có số tiền lớn như thế, họ chỉ thêm lo lắng, nào là lo con lao vào vòng xoáy tiền bạc, lo con bỏ học, lo cái này, lo cái kia .

Triệu Thanh biểu thị lý giải, ơn này không thể cảm tạ bằng lời, hắn không nói nhiều, ngay trong đêm mang tiền của Trình Nhiên tới Thành Đô, chữa trị cho con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận