Trùng Nhiên

Chương 732: Cậu mời khách đấy.

Cảnh nền là cao nguyên bao la, thiếu nữ dân tộc Tạng với váy áo sặc sỡ xuất hiện, Trịnh Nhiên ngồi thẳng người, tuy khoảng cách không lý tưởng, vẫn dễ dàng nhận ra Tần Thiên.

Đã lâu không gặp, chuyện đêm mưa đó vẫn còn ghi nhớ, trái tim Trình Nhiên không khỏi rung động nhè nhẹ.

Buổi biểu diễn hết sức lôi cuốn, nội dung trừu tượng hóa thể hiện qua vũ đạo và ngôn ngữ thân thể, đây không phải chuyện dễ dàng, nhưng diễn xuất đã đem tình cảm chân thực truyền đạt tới người xem, cứ như kéo người ta vào năm tháng trên Đường Cổ Lạp Sơn đó.

Lính đường sắt làm nhiệm vụ đã yêu cô gái dân tộc Tạng nhiệt tình, đầu đội tuyết trắng, chân dẫm đất cứng gian nan làm việc. Trước khi đường sắt làm xong, cô gái tộc Tạng mắc bệnh nặng, nhưng giao thông bất tiện, người mẹ dù lo lắng muôn phần cũng không biết làm sao.

Khác với buổi biểu diễn lần trước Trình Nhiên xem, lần này không có điệu múa và trang phục hoa lệ, tất cả đều hướng về phía chân thực, bởi vậy càng khắc họa nhân vật sinh động hơn. Thiếu nữ người Tạng hoạt bát đáng yêu, lính đường sắt kiên cường bền bỉ, tạo sự đồng cảm cao cho người xem.

Lý Duy bình thường là tên hay chớt nhả bày trò, thiếu nghiêm túc, đồng thời cũng là tên tình cảm phong phú, Trình Nhiên nghe hắn xụt xịt mấy lần.

Lần này Tần Thiên không có phần biểu diễn cá nhân quá nhiều, chủ yếu làm nổi bật tập thể, quá trình xây dựng đường sắt gian khổ và tinh thần tuổi trẻ, tình cảm quân dân, tình yêu chỉ là gia vị trong đó.

Màn cuối cùng toàn bộ diễn viên lên sân khấu, đường sắt hoàn thành rồi, có niềm hân hoan và có chút đượm buồn vì giờ chia ly đã tới ...

Ánh đèn sáng lên, không ít khán giả đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt.

Trần Tĩnh lại lên sân khấu nới lời cám ơn, lại mời lãnh đạo lên tặng hoa, kết thúc buổi biểu diễn.

Vương Tân Bác dẫn Cao Duyệt rõ ràng đã khóc đi đến tụ họp với đám Trình Nhiên, mọi người cùng rời hội trường.

Tốc độ lưu thông rất chậm, nhiều người vẫn nán lại, bên trên sân khấu, đoàn nghệ thuật Thanh Hoa đang chụp ảnh với các lãnh đạo.

Đã rời chỗ còn chưa đi, đứng đó nhìn cô gái đoàn nghệ thuật, hết cách rồi, bệnh chung mà, anh em cũng thông cảm thôi, mặc dù chất lượng nữ sinh trong đoàn rất cao, nhưng qua bao nhiêu cặp mắt lửa ngươi vàng, sàng lọc ra ba cô gái xinh đẹp nhất.

Trong đó có hai nữ binh làm đường, còn thiếu nữ người Tạng thì không cần nói thêm nữa, ánh mắt ngây thơ lại da tình khiến nam sinh non nớt một chút thôi là chao đảo.

Cao Duyệt cũng tham gia bàn tán: “ Em thấy người ở bên trái kia xinh đẹp nhất.”

“ Cơ mà trán cao quá. “ Trước mặt bạn gái, Đại Duy tất nhiên phải bới móc để chê:

Cao Duyệt đánh bạn trai: “ Trán em cũng cao, anh không thích chứ gì?”

Xong, lửa cháy tới người rồi, Vương Tân Bác muốn kêu oan, giờ khen hay chê cũng là tội, hắn phải đổ lửa sang người khác, háy mắt với Trình Nhiên: “ Tĩnh Tĩnh học tỷ không thua kém gì, đứng bên đoàn vũ đạo nhà người ta, bất kể dung mạo hay khí chất đều chậc chậc ... Người ta vẫn lờ cậu đi à?”

Quả nhiên Cao Duyệt chớp chớp đôi mắt to, hết nhìn nữ MC lại nhìn Trình Nhiên, mắt cháy ngùn ngụt ngọn lửa hóng hớt.

Qua ba cái miệng rộng trong phòng, điều này đã chẳng còn là bí mật gì nữa rồi, mấy người quen bên cạnh cười vô cùng ám muội.

“ Trình Nhiên, đi thôi nào, nhìn mãi cũng ích gì đâu?”

“ Chủ tịch Trình, cao giá lên chứ, kệ người ta đi, để tôi giới thiệu vài MM.”

Đoàn người đi ra tới cửa thì thấy Trình Nhiên đứng lại, lập tức lên tiếng trêu ghẹo, lúc này trong hội trường đã trống hẳn, chụp ảnh chung cũng kết thúc, lãnh đạo đi bằng lối khác, phía Trình Nhiên ồn ào thu hút sự chú ý của Trương Tĩnh đứng bên sân khấu.

Đoàn nghệ thuật Thanh Hoa tới biểu diễn, người ta là khách phương xa, hội sinh viên huy động toàn bộ nhân lực ra ứng phó. Nữ sinh của đoàn nghệ thuật ai nấy cao ráo xinh đẹp, vóc dáng càng không chê được, chẳng khác gì gấu mèo. Khiến một đám nam sinh hội sinh viên thường ngày mắt cao hơn trời ra vẻ không coi mỹ sắc vào đâu, lúc này cơ hội tốt như thế đâm ra rụt rè, cả phần tử thương ngày hung hăng nhất cũng xìu luôn, đang tụ tập ở bên cạnh đùn đẩy thách nhau xin điện thoại số CQ của nữ sinh người ta, làm nữ sinh Trung Nam cảm thấy đụng chạm tự tôn ghê gớm.

Hách Thiến nhìn về phía cửa một chút, Trình Nhiên đang đứng đó nhìn chăm chú về phía này, cô hỏi Trương Tĩnh: “ Gần đây bạn không liên hệ với Trình Nhiên chứ?”

Liễu Văn Nghi khoác tay Trương Tĩnh: “ Đương nhiên là không rồi, Tĩnh Tĩnh nhà ta không ngốc.”

Trương Tĩnh cười khẽ không bình luận.

Hách Thiên cổ vũ: “ Tĩnh Tĩnh, phải giữ vững lập trường.”

Lãnh đạo đi hết rồi, thiếu nữ tộc Tạng trên sân khấu hướng về phía cửa vẫy vẫy tay, sau đó như chú nai nhỏ vui tươi chạy tới rìa sân khấu, nhẹ nhàng thả người xuống.

Nhìn bước chân của cô, ai cũng thấy được niềm vui trong đó.

Thiếu nữ khiến không biết bao nam sinh hôm nay vẫn vương, chạy tới trước mặt một nam sinh cười rất tươi: “ Mình đi thay y phục, đợi chút nhé! Đói chết đi được, cậu mời khách! Mời khách! Mời khách!”

Thiếu nữ tới nhanh đi nhanh như làn gió, đợi người khác kịp phản ứng lại thì chỉ còn hương thơm thoang thoảng đâu đây thôi.

Trình Nhiên không cần quay đầu lại cũng có thể nhìn ra một đám yết hầu chạy lên chạy xuống, còn có tên nào đó chửi "Con mẹ nó".

“ Ai thế, ai thế, Trình Nhiên? Khai mau.”

“ Hai người chuẩn bị đi ăn với nhau à? Không được, quá nguy hiểm bọn này phải đi cùng giám sát.”

“ Tất nhiên là phải đi cùng rồi.”

Trình Nhiên bị một đám lôi qua kéo lại chất vấn, đến khi Tần Thiên thay trang phục thường ngày đi ra, cả đám lại một phen xao động. Quả nhiên là nữ sinh học vũ đạo có khác, mặc cái gì cũng đẹp, chỉ là quần dài bằng bông và áo thun dài tay thôi mà khiến người ta nín thở không nói lên lời, nhất là gương mặt ủng đỏ không biết vì vận động mạnh hay xấu hổ, đường nét tinh tế lay động lòng người.

Tần Thiên đi biểu diễn nhiều, tiếp xúc nhiều, trước đó còn cả thời gian làm phục vụ viên ở Thiên Hành đạo quán, tất nhiên gặp người lạ chẳng rụt rè, chào hỏi xong liền kêu đói, cả đám quyết định ăn cá nướng, đó là món đặc sản nhất ở nơi này.

Cao Duyệt vốn định về cũng không đi nữa, nói là có bạn ở kí túc xá nữ, ở tạm một hôm không thành vấn đề.

“ Trình Nhiên!”

Cả đám chuẩn bị đi rồi thì có người gọi, mọi người quay đầu liền thấy Trương Tĩnh và mấy cô gái cùng phòng, người lên tiếng là Hách Thiên, còn Liễu Văn Nghi thì đánh giá Tần Thiên, trong lòng phức tạp hết sức.

Kỳ thực mới đầu quan hệ giữa hai phòng khá tốt, đến khi biết Trình Nhiên "nói dối" giấu giếm nhiều điều như thế, cái nhìn bọn họ liền thay đổi.

Vốn Trương Tĩnh là cán bộ hội sinh viên, mang lại cho họ nhiều ích lợi, như lần trước nhờ cô mượn phòng, lần này có được vé xem biểu diễn. Sau lại nghe nói bối cảnh Trương Tĩnh không tầm thường, mặc dù không có thêm suy nghĩ quá phức tạp, nhưng bọn họ tự thấy có trách nhiệm bảo vệ cô bạn còn rất non nớt ở chuyện tình cảm này, không cho người khác lợi dụng.

Mà Trình Nhiên thì rõ ràng chẳng phải là loại nam sinh đơn thuần, mới năm thứ nhất đã tụ tập được cả đám người xung quanh để lập hiệp hội như thế, có ngốc mới cho rằng y đơn giản.

Thế nên chuyện y che đậy trước đó càng khả nghi.

Sau đó Trương Trĩnh xòe bài với Trình Nhiên, quan hệ hai bên nhanh chóng hạ nhiệt, bọn họ cho rằng Trình Nhiên bị bóc trần tâm địa bất lương, sẽ không xuất hiện trước mặt họ nữa.

Ai ngờ xảy ra chuyện như thế, nữ sinh bắt mắt nhất đoàn nghệ thuật như con bướm xinh bay tới trước mặt Trình Nhiên, lúc đó ở xa không nghe thấy nói gì, nhưng từ bước chân cô gái đó đã thấy nhiều thứ rồi.

Ngạc nhiên, nghi hoặc, bất cam .... Thế nên lúc rời hội trường nhìn thấy đám người Trình Nhiên vẫn tụ tập ở đó, ma xui quỷ khiến thế nào gọi một câu như thế, muốn che miệng thì muộn rồi.

Chuyện tuy ngoài dự liệu, bản lĩnh Trương Tĩnh không thầm thường, cô hết sức tự nhiên đi tới phía đám Trình Nhiên: “ Nghe nói các cậu bàn nhau đi ăn hả, cậu còn nợ bọn tôi một bữa đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận