Trùng Nhiên

Chương 122: Em không bị giết người bịt miệng chứ. (1)

Công bằng mà nói thì Trình Nhiên cũng không oan uổng gì, hôm đó Trình Nhiên chuẩn bị tinh thần rồi rồi, y biết khó mà tránh được một trận đánh nhau với đám Tề Thịnh. Nếu nói chuyện không ăn thua, y sẽ ra tay trước, hạ một thằng cướp đường, sau đó dựa vào địa hình phức tạp trong ngõ vừa đánh vừa lui. Vượt qua cái ngõ đó, tới cái nhỏ nhỏ chỉ cho một người qua là thoải mái rồi, không sợ bị bao vây.

Đánh nhau ấy mà, chủ yếu dựa vào lá gan, thằng nào dám chơi tới cùng, thằng nào dám trả giá lớn hơn sẽ thắng, mà với tâm tính Trình Nhiên, y đánh nhau không giống bọn học sinh chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, y kiếm được cái gì vừa tay là dùng cái đó.

Trình Nhiên chắc tám phần dù đám Tề Thịnh đánh được mình cũng phải trả giá đắt, y cũng có 20% cơ hội đánh bọn đó lết khỏi ngõ.

Khi đó Tạ Phi Bạch ra tay trước, đánh người như chém rau bổ dưa, hạ gục ba người Tề Thịnh trong nháy mắt, sau đó còn hai thằng mất cả dũng khí, đứng ở bên không dám thở mạnh, chính là sách lược Trình Nhiên định dùng. Chứng minh y nghĩ đúng, khí thế là quan trọng nhất.

Vì sau đó chẳng thêm thông tin gì cho người ta bàn tán, Trình Nhiên kiên quyết phủ nhận mà đám Tề Thịnh cũng chối, thế nên sự kiện chặn đường nhanh chóng chìm xuống.

Cuộc đời học sinh quay trở lại nhịp điệu bình yên vốn có. Từ lúc khai giảng tới nay đã mấy tuần trôi qua, chủ nhiệm lớp Đàm Khánh Xuyên luôn quan sát tiến độ học tập cả lớp, cùng với việc kiến thức cao trung được giảng dạy ngày một nhiều, bài kiểm tra cũng làm vài cái, khoảng cách giữa học sinh đã thể hiện rõ ràng.

Một số học sinh thời sơ trung thành tích tốt, bắt đầu thấy khó khăn, cũng có học sinh không có gì nổi bật bắt đầu vọt lên.

Chuyện này không lạ, thời sơ trung chỉ cần dựa vào chăm chỉ là đủ rồi, kiến thức cao trung đòi hỏi tích tư duy nhiều hơn hẳn.

Cũng may, nhóm học sinh trên 700 điểm giữ được phong độ ổn định.

Ngày hôm đó kết thúc tiết học âm nhạc của Tần Tây Trăn, cô bỗng nhiên gọi: “ Trình Nhiên, hết giờ em tới văn phòng cô một chuyến.”

Lúc này chấn động mà Tần Tây Trăn mang lại cho Nhất Trung lúc mới tới trường dần phai đi, cô giống như một nữ sinh xinh đẹp, mỗi khi tới tiết học, hoặc nhìn thấy cô, tâm tình mọi người đều vui vẻ, song không có mấy chuyện hoang đường như trước nữa.

Thế nên Trình Nhiên được Tần Tây Trăn gọi tới văn phòng cũng không phải đón nhận ánh mắt giết người.

Trình Nhiên theo Tần Tây Trăn tới văn phòng, các giáo viên khác gần như đều đi dạy cả rồi, chỉ giáo viên âm nhạc như Tần Tây Trăn là khá nhàn, cả văn phòng giáo viên lớn chỉ có một mình cô. Hôm nay tiết của Tần Tây Trăn đã hết, kỳ thực cô có thể trực tiếp về nhà.

Thế nhưng Tần Tây Trăn không định về nhà, tới bàn làm việc của mình, trên bàn rất nhiều sách học, còn có cuốn sổ ghi chép vuông vức vỏ da: “ Em ngồi thoải mái đi.”

Nói xong dựa người vào lưng ghế, thoải mái cầm bình nước thể thao lên tu vài ngụm.

Hôm nay Tần Tây Trăn mặc quần jean, áo thun dài tay đơn giản, rời khỏi lớp học, thần thái thiếu đi chút đoan trang nghiêm túc, khuôn mặt hoàn mỹ không chút son phấn càng thêm động lòng người, dáng vẻ của cô này giống nữ sinh đại học hơn giáo viên, Trình Nhiên hỏi: “ Cô Tần, cô đã tốt nghiệp đại học rồi, sao còn trẻ thế?”

Tần Tây Trăn đặt bình nước xuống: “ Thời tiểu học tôi học nhảy cóc một lớp, đến năm cao trung thứ hai thì được nhận vào thẳng đại học rồi, khi đó đại khái bằng tuổi em bây giờ.”

Trình Nhiên ồ một tiếng: “ Bảo sao hôm đó em không nhận ra được, còn nghĩ cô cũng là học sinh giống mình.”

Tần Tây Trăn mắng thầm trong lòng, chuyện ngày hôm không phải ở cậu có nhận ra tôi là giáo viên hay không, tất nhiên giờ cô không phải muốn truy cứu chuyện cũ:” Trình Nhiên, hôm các em liên hoan tốt nghiệp trung học, tôi cũng ở Vọng Hải Lâu.”

A, ra là thế, Trình Nhiên hiểu rồi.

“ Hôm đó tôi nhìn thấy em đàn hát.”

Tần Tây Trăn khoanh tay trước ngực, thi thoảng lại xoay cái ghế, giống như cô gái hoạt bát chẳng thể im một chỗ, khiến Trình Nhiên có cảm giác mình gặp hiện tượng déjà vu. Đây không phải văn phòng giáo viên gì cả, mà là thời đại học của y, năm đó cũng có một nữ sinh làm phó chủ tịch hội sinh viên cùng y bàn bạc sự vụ trong hội, giọng cũng dễ nghe thân thiết như thế.

“ Trước tiên tôi phải khen em dám đứng ra trước mặt các bạn, điểm này kỳ thực rất quan trọng, có lẽ có người nói em thích khoe khoang, muốn chơi trội .. Những thứ đó cười cho qua là được. Âm nhạc là một loại nghệ thuật biểu đạt, giống như ngâm thơ hay diễn giảng, chuyển tải tình cảm tới tâm linh, là công cụ giao lưu với thế giới. Điểm này em làm rất tốt.” Không hiểu sao Tần Tây Trăn lại còn bổ xung: “ Đương nhiên cũng có khả năng em mặt dày bẩm sinh.”

Cái gì, cái gì thế, đang nói hay như vậy đột nhiên bẻ sang vấn đề mặt dày là ý gì?

Thấy Trình Nhiên tròn mắt, Tần Tây Trăn có vẻ hài lòng lắm, tủm tỉm cười: “ Không sao cả, mặt dày không phải là chuyện xấu, có thể coi đó là một thiên phú, nếu như em biết tận dụng nó, tận dụng tốt, nó có thể trở thành bản lĩnh lớn nhất của em.”

Trình Nhiên không dám tán đồng: “ Cô Tần, sao cô càng bôi càng đen thế, chẳng hóa ra bản lĩnh của em là mặt dày à?”

Tần Tây Trăn cười càng vui vẻ: “ Không, thiên phú của em là ở năng lực biểu đạt, có lẽ em không hiểu năng lực biểu đạt của âm nhạc là gì, giống như khen minh tinh nào đó có phong cách vậy, đó là một loại biểu đạt. Giống như khi ở nhà hát, chỉ cần cất giọng lên là thu hút mọi người. Khi đó em hát bài "Câu chuyện thời gian" do ai sáng tác thế, ngôn từ thật đẹp.”

“ Cô nghe được cả tên bài hát à? “ Trình Nhiên lập tức lôi bảo bối toàn năng của mình ra: “ Phải trả phí bản quyền nhé, đó là bài hát của chú họ em đấy.”

“ Tôi có đạo đức nghề nghiệp, em không cần lo tôi làm chuyện không được phép. Hơn nữa tôi còn là giáo viên của em, là tấm gương học sinh, cũng không thể làm thế. “ Tần Tây Trăn nghiêm túc hơn: “ Tôi thấy em có thiên phú âm nhạc, em có chất giọng tự nhiên tốt, có lẽ khả năng sẽ đi xa hơn ở con đường âm nhạc, tôi có thể tiến hành phụ đạo đặc biệt cho em, để em phát huy thiên phú này .... Thầy giáo của tôi là giáo sư Nhạc Bình Hồng, phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc tỉnh, nếu em có chí ở hướng này, tôi sẽ giới thiệu em.”

Thấy thiên phú của mình nên muốn đào tạo sao? Trình Nhiên không khỏi có chút tự hào, song lại lắc đầu: “ Xin lỗi cô Tần, em không hứng thú, em yêu thích âm nhạc, nhưng muốn đặt học tập lên trên hết.”

Tần Tây Trăn không ngờ Trình Nhiên từ chối dứt khoát như thế, hơi thất vọng, cố khuyên: “ Em không muốn nghĩ lại sao ... Trường ta có nhiều kênh liên kết với các trường âm nhạc trong ngoài nước, tức là chúng ta có nhiều cơ hội tham gia cuộc giao lưu âm nhạc giữa các trường, hoặc là cuộc thi âm nhạc. Nếu như em có được giải thưởng ở thời cao trung, điều này còn cơ lợi cho việc em thi vào trường đại học hàng đầu trong ngoài nước sau này.”

Những lời này có sức hấp dẫn, chỉ là Trình Nhiên có mục tiêu khác rồi, nên vẫn lắc đầu.

Sự tha thiết trong mắt Tần Tây Trăn liền biến thành nghi hoặc khó hiểu.

Cô giáo Tần còn trẻ, quả nhiên là rất nhiệt huyết, tìm thấy một mầm non tốt liền muốn bồi dưỡng, lại còn có nhãn quang nữa, nhìn một cái trúng ngay người trùng sinh tương lai vô hạn như mình ... Tiếc là mình chẳng có ý định đi theo con đường nghệ thuật.

Tần Tây Trăn khẽ cắn môi, nghĩ một lúc rồi nói: “ Đột nhiên bảo em đưa ra quyết định lớn như vậy khả năng là hơi miễn cưỡng, nhưng tôi chân thành. Trình Nhiên, có lẽ em không ý thức được thiên phú và sở thích thực sự của mình ... Thế này đi, em không cần vội trả lời tôi đâu, trong ba năm học ở đây, bất kỳ lúc nào em thay đổi chủ ý cũng có thể tới tìm tôi. Em nghĩ thật kỹ, đừng để lãng phí tài hoa của mình.”

“ Vâng, để em về suy nghĩ, vậy em đi trước đây. “ Kỳ thực nếu không nghĩ tới còn có tiết học thì Trình Nhiên rất thích được nhìn cô giáo Tần xinh đẹp thêm vài cái:

Tần Tây Trăn gật đầu ừ một tiếng tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận