Trùng Nhiên

Chương 143: Xôn xao toàn trường. (2)

Vì uy danh tuyệt đối của Tống Thời Thu ở lớp số 7, cùng với việc Dương Hạ được bọn họ khâm định là "chị dâu", lớp số 7 ồn ào khiến các lớp khác cũng chú ý, truyền tai nhau "Thì ra là nữ sinh được Tống Thời Thu nhìn trúng, bảo sao giỏi như thế."

"Tống Thời Thu ánh mắt cao như vậy, cô gái cậu ấy thích tất nhiên không phải nữ sinh bình thường rồi.”

Chuyện bàn tán này tức thì khiến người thực sự chú ý tới bài văn của Dương Hạ bị phân tán đi không ít, nhưng tên tuổi cô thì lại nhanh chóng lan khắp toàn trường.

Giờ ra chơi mới là lúc số người đi xem nhiều nhất.

Diêu Bối Bối, Liễu Anh dứt khoát kéo Dương Hạ đi xem, nhưng cô lại một mực từ chối, người gục xuống bàn, giấu mặt vào khuỷu tay, trông có vẻ không khỏe.

Trong lớp lần lượt tới hỏi han.

Khi Du Hiểu và Trình Nhiên rời lầu tới chỗ đặt bảng thông báo thì ở đó đã bị người ta bao vây vòng trong vòng ngoài, hơn nữa còn có tiếng xôn xao lớn, nghe không giống khen ngợi, giống như tranh luận cãi nhau ấy.

“ Có chuyện gì vậy nhỉ? “ Du Hiểu thấy tình hình không ổn: “ Bài văn của Dương Hạ có vấn đề gì?”

Trình Nhiên cũng nghi hoặc lắm, hơn nữa không hiểu sao có vài người ánh mắt cổ quái nhìn y, sau đó là thì thầm với người khác, có người kinh ngạc, thậm chí là phẫn nộ.

Thế là sao?

Du Hiểu anh dũng chen lấn tới trước tấm bảng, có người nhận ra hai bọn họ nhường sang một chút để Trình Nhiên có thể dễ dàng đọc được bài văn.

Bài làm văn của Dương Hạ được viết theo kiểu tán văn, gửi cho bản thân của mình trong tương lai.

" .... Mong cho bạn bình an vô sự trải qua tuổi thanh xuân, nhưng đừng trải qua tuổi xuân một cách bình đạm."

" ... Mong bạn có giày cao gót nhưng lại đi giày thể thao, mong cho bạn cả đời trái tim không có mảnh vá, mong cho bạn mỗi lần khóc đều là vì vui mừng, mong cho bạn lúc mệt mỏi có cây để dựa ... Mong bạn đi nửa đời người, quay về vẫn là thiếu niên.

" ... Mong cho con đường của bạn thật là dài, có thời gian xảy ra nhiều câu chuyện. Nếu không có ai cùng bạn lang bạt khắp nơi, vậy hãy lấy giấc mơ để có thể trú lại bất kỳ lúc nào."

Đọc bài văn như nhìn thấy một thiếu nữ đang tận tình nhảy múa trên sân khấu, lòng chứa buồn vui nhưng không bị trầm luân, không bị trưởng thành làm hoen ố, vẫn cứ long lanh như hồ băng.

Trình Nhiên cảm giác mình lần đầu nhìn thấy được nội tâm của Dương Hạ.

Thật lung linh.

Một bài văn xuất sắc, chỉ là không biết hảo hán nào ở tiết thứ hai liên kết chữ đầu tiên của hàng 2, 4, 6, 8 lại làm một.

Sau đó viết thêm hàng chữ "Xin lớn tiếng đọc một lượt."

Cái này e là ngay cả giáo viên chấm bài cũng không nhận ra được.

Mồm Trình Nhiên há to, nhưng y không đọc lên.

“ Trình ... “ Diêu Bối Bối chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, đọc từng chữ, còn đọc rõ to: “ Nhiên ... Là .. Con .... Heo ....”

Quá đáng lắm rồi.

Bốn phương tam hướng chỉ trỏ, ồn ào.

“ Oa, lợi dụng thi giữa kỳ để tỏ tình.”

“ Cẩu nam nữ. “

“ Quá to gan, tôi hâm mộ chết mất.”

Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Trương Tiểu Giai, Du Hiểu ... Từng chút, từng chút một quay đầu nhìn Trình Nhiên như gấu mèo lớn.

Không ngừng có học sinh tới xem, thế là đủ các loại nghị luận xuất hiện không ngớt.

“ Mà Trình Nhiên là ai thế?”

“ Quan trọng gì Trình Nhiên là ai, quan trọng Tống Thời Thu làm sao kìa.”

“ Cái trò gì thế này ...”

Đối với học sinh năm thứ nhất mà nói, cái tên Trình Nhiên hình như nghe thấy ở đâu rồi. Nhưng mà đại đa số mọi người mà nói, cái tên đó lúc này chẳng quan trọng, bọn họ biết Lưu Tuấn, Tề Thịnh, Tống Thời Thu ... Còn Trình Nhiên chỉ là con tiểu yêu vô danh đi tuần núi mà thôi.

Ấy vậy mà con tiểu yêu đó lại dám nhảy ra chặn trước Tống Thời Thu và Dương Hạ à?

Không biết tự lượng sức.

Lúc này xung quanh tấm bảng không thiếu đám nam sinh thường chơi bóng với Tống Thời Thu, quan hệ rất tốt, bọn họ đợi giờ ra chơi để rủ nhau đi xem bài văn của "chị dâu".

Kết quả là cả đám không khác gì tập thể húc đầu vào tường, cảm thấy bẽ mặt vô kể, trước đó chúng ra sức lan truyền chuyện "tình cảm" giữa Tống Thời Thu và Dương Hạ, giờ bỗng dưng phát hiện "chị dâu" ngoại tình từ bao giờ, sao không tức.

“ Cái thằng Trình Nhiên này to gan lớn mật đấy,”

Trong quần thể đám nữ sinh, không bao giờ thiếu cô gái đam mê ngôn tình :" Tống Thời Thu thật đáng thương ... Dương Hạ bị lừa mất rồi, Trình Nhiên nhất định là tên mặt trắng, tóc tai bóng mượt, suốt ngày nói lời ngon ngọt lừa người."

"Tống Thời Thu của tôi."

"Đem chuyện liếc mắt đưa tình vào bài văn, cô ả Dương Hạ này tâm cơ sâu lắm đấy, rõ ràng không phải con gái hiền lành đâu, có khi may cho Tống Thời Thu ấy chứ ..."

"Xì, văn chương hay thì sao nào, ẩn ý không trong sạch."

Những kẻ ghen tỵ với Dương Hạ thực sự được thời cơ rồi, ra sức bôi nhọ.

..... ......

Trong sự huyên náo đó, Trình Nhiên thấy đám Diêu Bối Bối đồng loạt quay đầu lại nhìn mình, đám bạn cùng lớn lên từ nhỏ đấy đầy thắc mắc.

Không hiểu vì sao Dương Hạ lại làm thế, càng không hiểu chuyện xảy ra từ khi nào. Bọn họ là những người suốt ngày ở bên nhau, gần như chẳng có lúc nào rời, luôn nghĩ rằng Dương Hạ thấy Trình Nhiên phiền phức, cảm xúc đó không khỏi ảnh hưởng họ phần nào, té ra là họ chẳng hiểu gì về cô bạn thân thiết bên cạnh.

Nếu bài văn này không được trọn vẹn điểm, không được dán lên thì có lẽ bí mật này mãi mãi bị chôn giấu.

Nhưng mà vì sao lại là Trình Nhiên, cho dù đám bạn bên cạnh cũng chẳng hề hoài nghi Tống Thời Thu tuyệt đối có tư cách đứng cùng Dương Hạ, mà khiến người ta chẳng thể sinh ra đố kỵ.

Bởi vì con người luôn hướng tới sự mỹ hảo, trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ, những từ ngữ ấy phát minh ra mang đầy mỹ hảo rồi.

Nhưng mà thật vô lý, vì sao chuyện không phát triển theo kịch bản đó.

Liễu Anh không thể tiếp nhận chuyện này, kỳ thực cô rất thích Tống Thời Thu, nhiều người cho rằng, cô gái xuất thân trong gia đình thư hương như cô, thế nào cũng thích chàng trai nghệ sĩ. Kỳ thực không phải như vậy, bài thơ hay sẽ khiến tim cô loạn nhịp, bài văn độc đáo khiến cô đọc mãi, nhưng cô thích loại hình nam sinh đổ mồ hôi tung hoành sân bóng như Tống Thời Thu.

Nếu Tống Thời Thu thích Dương Hạ, cô thấy thế là điều hợp lý, cô lùi lại chúc mừng cho bạn mình, nhưng Dương Hạ vì sao lại thích Trình Nhiên chứ, chẳng phải cô ghét bỏ gì Trình Nhiên đâu, nhưng rõ ràng Tống Thời Thu phù hợp làm kỵ sĩ hơn mà.

Cảm thụ của Diêu Bối Bối thì méo mó hơn nhiều, cô gái này có thành kiến cực sâu với Trình Nhiên, trong khi những người khác đều thấy đây là bức thư tình mùi mẫn nhất thì Diêu Bối Bối vô cùng tức giận, cô cảm giác bạn mình bị ủy khuất không có chỗ phát tiết, vì thế phải gửi vào trong văn.

Vì thế trong đám đông ồn ào, vang lên tiếng quát chói tai:” Trình Nhiên, rốt cuộc cậu đã làm gì Dương Hạ, để bạn ấy mắng cậu là heo.”

Đám đông im ắng hẳn, diễn biến này quá sức bất ngờ.

Du Hiểu lần này không bênh vực Trình Nhiên nữa rồi, tựa hồ chẳng bận tâm người anh em của mình hôm nay ác danh vang vọng, còn háy mắt cười đều ‘hôm nay mày chết chắc.’

Roẹt một cái toàn bộ những người đang thắc mắt Trình Nhiên là ai quay đầu sang, vô số cái đầu lâu chĩa về một hướng.

Cảnh tượng đó hết sức đáng sợ.

Trình Nhiên mặt âm trầm như trời đổ mưa, đẩy Du Hiểu một cái khiến hắn lảo đảo, nói lớn: “ Trình Nhiên, mày làm tao thất vọng quá.”

Sau đó bỏ đi một mạch.

Sau lưng là tiếng ú ớ giải thích của Du Hiểu: “ Vãi, thằng chó ... Không, không phải tôi, nó, nó mới là con heo trong bài văn. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận