Trùng Nhiên

Chương 244: Hắn chẳng là cái thá gì.

Tần Tây Trăn còn nhớ nhiều năm trước một lần cô đi xe buýt , vô tình phát hiện một nam sinh mặt vàng như nghệ, toàn thân run rẩy, phía sau là một người cầm dao chọc vào eo, một tay còn lại cho vào túi nam sinh đó lục tiền. Đại khái khi đó cô còn học trung học, bất kể là đương sự hay là cô khi đó đều chẳng hề có chút kinh nghiệm nào về chuyện này.

Nhưng khi tên trộm hưng dữ nhìn cô đe dọa, Tần Tây Trăn lớn tiếng nói: “ Chú ơi, chú mua dao ở đâu thế, đẹp quá.”

Thế là cả xe nhìn tới, tên trộm luống cuống, cũng không biết nên tiếp tục ăn trộm hay là bỏ trốn. Một thoáng thất thần đã có thanh niên cao lớn bẻ cổ tay rơi dao, ấn mặt hắn xuống sàn xe.

Cuối cùng tên trộm bị giải tới đồn công an, còn Tầy Tây Trăn cũng chẳng để ý. Đến khi về nhà, nghe thấy mẹ mình kể hôm nay đi xe buýt , trộm dí dao vào lưng học sinh làm đứa học sinh đó không dám lên tiếng, sau đó có một cô bé lanh trí ngăn cản, sau này con phải học người ta, ra ngoài kia phải thông minh một chút.

Tần Tây Trăn mới kể đầu đuôi câu chuyện, mẹ có mới biết thì ra cô bé mà người ra đang đồn thổi là con gái mình.

Sau sự kiện đó Tần Tây Trăn có cảm giác thế giới này thật nhỏ, thành phố này lại càng nhỏ, có chút gió lay cỏ động gì mọi người truyền tai nhau, chẳng mấy chốc mà nửa thành phố sẽ biết hết, huống hồ là chuyện lớn như thế ở lễ hội âm nhạc.

Mọi chuyện rồi sẽ thế nào đây, cô không biết, cũng không dám nghĩ tới câu trả lời, cô nói với những người bạn cô như thế, hoàn toàn không phải mạnh mẽ gì cả, vì cô cùng đường rồi, ngoại trừ cắn răng tiến tới, cô còn biết làm gì nữa.

Tần Tây Trăn vừa về tới nhà thì cha cô và mẹ cô đã ngồi ở ghế sô pha chờ đợi, không khí rất nghiêm trọng. Vì trước đó Tần Tây Trăn chỉ nói sẽ tham gia biển diễn, không nói là diễn ở đâu, đây là chuyện rất bình thường, cô hay đi biểu diễn, không có gì lạ. Kết quả hôm nay trẻ con trong khu đi xem về bàn tán xôn xao, lại còn tranh cãi chửi bới nhau, có người nói những lời khó nghe về con gái mình. Hàng xóm vội vội vàng vàng sang nhà hỏi han, bọn họ mới biết con gái mình tham gia lễ hội âm nhạc, lại còn xảy ra chuyện, bọn họ đều không ngủ được.

Tần Khắc Quảng mặt âm trầm không nói không rằng.

La Hân vừa lo lắng vừa giận dữ: “ Con làm rõ chuyện này đi, rồi mau mau giải thích với dì Triệu, chuyện ầm ĩ hết cả lên rồi đấy, bây giờ chắc là cả thành phố biết rồi.”

“ Chuyện này liên quan gì tới nhà họ chứ, con không có gì phải giải thích với họ hết. “ Tần Tây Trăn vốn hết sức bất an, về tới nhà không được một câu an ủi nào đã gặp phải chuyện như thế, tính ương bương nổi lên: “ Con đi gọi cú điện thoại rồi sẽ nói với cha mẹ sau.”

Cuộc điện thoại đó gọi cho Trình Nhiên.

Hôm nay tan học có rất nhiều học sinh nhà đi xem lễ hội âm nhạc, Trình Nhiên cũng đi, nhưng chỉ xem Tần Tây Trăn biểu diễn xong là về rồi. Nhìn vào phản ứng của khán giả hôm nay, còn hi vọng hai ngày nữa Tần Tây Trăn thu hút thêm nhiều khán giả, ai dè tới tối muộn rồi Du Hiểu còn kể cho nghe một chuyện như thế.

Giang hồ hiểm ác đại khái là thế này đây, Trình Nhiên tuy chẳng phải chim non gì, nhưng cũng thấy chuyện này không tin nổi, khi y hát bài này có bao nhiêu người chứng kiến, vậy mà Triệu Nhạc cũng dám dùng à?

Hôm đó y tham gia tụ hội đó chỉ là muốn xem xem một người vốn không tồn tại ở thời không kia thế nào, liệu sự xuất hiện của hắn có ý nghĩa gì đặc biệt không, liệu có tác động gì tới cuộc sống của mình không?

Thế mà có thật, theo cách không ai ngờ.

Tức giận qua đi, Trình Nhiên bình tĩnh lại hiểu ra ý đồ của Triệu Nhạc, mình chẳng qua là học sinh thôi, gây ra được sóng gió gì, Triệu Nhạc đem ca khúc đó phối nhạc lại, dù hôm đó có người nhận ra, nhưng so một học sinh với một ca sĩ có tên tuổi nhất định, e ai cũng nghĩ bài hát đó tới từ Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc hẳn cũng không ngờ tới Trình Nhiên lại đưa bài hát cho Tần Tây Trăn, sau đó cùng biểu diễn trong một tối.

Vậy là liền thành chuyện lớn.

Mặc dù cùng một bên tổ chức, nhưng hội trường chính và hội trường phụ có hệ thống khác nhau, hội trường chính phụ sẽ kiểm tra tên bài hát có trùng nhau không, còn về nội dung, đương nhiên chẳng ai đi so sánh, hơn nữa có nghệ sĩ đột suất sửa ca khúc, nên chuyện này là không cần thiết.

Khi Tần Tây Trăn gọi điện tới, Trình Nhiên đem đầu đuôi câu chuyện ra cùng với suy đoán của mình. Chuyện quá bất ngờ, cả hai người họ không ai có kinh nghiệm gì, đành đi bước nào hay bước đó, chỉ thống nhất một điều, sẽ tiếp tục biểu diễn.

Cúp điện thoại rồi Tầy Tây Trăn mới kể thực tình cho cha mẹ mình nghe.

Cha cô cực kỳ cố chấp với nhạc cổ điển, gần như tới cực đoan, cả đời quán thấu cho cô ý cảnh hùng vĩ cùng hàm ý triết học mỹ diệu của âm nhạc cổ điển, cực kỳ khinh bỉ và căm ghét nhạc lưu hành.

Bởi thế Tần Tây Trăn ở nhà nghe nhạc lưu hành cũng không khác gì ăn trộm, vậy mà đến một ngày ông ta phát hiện con gái mình không ưu nhã ngồi sau cổ cầm đánh đàn, mà cầm micro ăn mặc không ra gì nhảy loi choi trên sân khấu hát mấy thứ ca khúc vô nghĩa, có thể tưởng tượng ông ta tức giận thế nào.

Nghe xong con gái giải thích, Tần Khắc Quảng chỉ nói một câu: “ Cha không có gì để nói hết.”

Tần Tây Trăn lòng trầm xuống, nhưng cô không định thỏa hiệp.

Cả phòng rơi vào im lặng đầy lung túng, La Hân không biết làm sao thì Tần Khắc Quảng lại nói: “ Sức sống của âm nhạc lưu hành không thể nào so với âm nhạc cổ điển, nó thường là do không khí tạo ra, không có giá trị và phong phạm lưu truyền muôn đời, dù nổi tiếng nhất thời chỉ là sớm nổi tối tàn. Một ca sĩ lưu hành chỉ năm năm vắng bóng là không ai nhớ là ai nữa, nhưng 500 năm sau cả thế giới vẫn biết tới Beethoven.”

Tần Tây Trăn nhỏ nhẹ nói: “ Con thấy âm nhạc cổ điển cũng là do lịch sử không ngừng sàng lọc mới thành âm nhạc cổ điển bây giờ. Vào thời đại của Beethoven, thứ âm nhạc ông ấy chơi chính là âm nhạc lưu hành, cũng có vô vàn người khác cùng thời đại với ông ấy chơi thứ nhạc tương tự, rồi chẳng ai nhớ tới, hàng nghìn hàng vạn tác phẩm cổ điển bị lãng quên. Thứ giữ lại là kinh điển, chứ đâu phải vì nó là nhạc cổ điển mà được nhớ. Thứ của tiền nhân tốt tới mấy, không có nghĩa chúng ta cứ bám theo từng bước, con muốn đi con đường của mình, dù là sớm nở tối tàn thì ít nhất cũng đã nở, nếu không mãi mãi là nụ hoa thôi. Huống hồ dù chỉ là bùng nở ngắn ngủi, nhưng để mọi người ngửi thấy hương thơm cũng là chuyện mỹ hảo.”

Tần Khắc Quảng nhắm mắt lại, La Hân cuống lên, day trán bóp đầu:” Ông ơi, bình tĩnh, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, từ từ khuyên can là được ... Tây Trăn! Con đừng nói nữa.”

Tần Tây Trăn không dừng lại, tha thiết nói: “ Cha, không phải nhạc Jazz một thời cũng bị coi là thứ nhạc lưu hành đường phố thôi sao, nếu chúng ta cũng phủ nhận nó, chẳng phải bây giờ sẽ mất đi bao nhiêu tác phẩm vĩ đại? Cha, nếu chúng ta không dũng cảm tìm kiếm thứ mới mẻ, chẳng lẽ như cha nói, 500 năm nữa mọi người cũng chỉ chơi nhạc của Beethoven, làm vậy mới là giết chết âm nhạc đấy.”

Tần Khắc Quảng rùng mình một cái, tấm lưng còng như càng còng hơn, hai tay chống đầu gối đứng dậy đi về phòng.

La Hân mắt ươn ướt gọi: “ Ông ...”

Trước khi đóng cửa lại Tần Khắc Quảng mới nói: “ Cha mài rũa âm nhạc cổ điển cho con bao năm, coi như có chút thành tựu, thứ âm nhạc lưu hành tầm thường đó là gì, con gái Tần Khắc Quảng này thèm làm cái trò giả dối đó sao? ... Hãy để tên Triệu Nhạc gì đó thấy, luận tới nền tảng âm nhạc, hắn chẳng là cái thả gì .” Nói xong đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận